[Truyện ngắn] Đông Dương kỳ bí – Kỳ 2: Cọp ba móng

Tác giả Phạm Vĩnh Lộc
[Truyện ngắn] Đông Dương kỳ bí – Kỳ 2: Cọp ba móng

– Gì zậy cha nội? Thôi thôi tui hổng đi đâu!

– Tui bao nguyên xe được chưa?

– Thôi, ông có biết chỗ ông đến có gì không?

– Biết nên tui mới đến.

– Thôi cha nội khùng quá. Nhiêu tiền cũng không đi đâu.

Người lái xe đò xua tay rồi đề ga chạy mất hút, để lại Lộc cùng bé Giang đứng ngẩn ngơ. Bé Giang hỏi:

– Giờ sao chú?

– Kiếm xe khác thôi chứ sao con.

Lộc chặc lưỡi rồi đến một xe khác hỏi. Tầm này đang giờ nghỉ trưa nên tay tài xế nằm dài trên băng ghế ngáy ro ro. Ngập ngừng một lát, Lộc khẽ lay gã dậy. Gã đưa bàn tay to bè đầy sẹo dụi mắt, gắt lên:

– Má! Trưa còn không để ai ngủ nữa! 

– Tôi muốn đi tới rừng miền Đông.

– Hở?

Chân mày gã nhướn lên, vẻ ngái ngủ hoàn toàn biến mất:

– Nói chơi hay nói đùa?

– Nói thiệt, tiền đây.

Lộc đặt một cọc tiền lớn lên ghế. Gã tài xế cầm lên kiểm tra, thấy tiền thật mới tin trước mặt là khách sộp. Tuy nhiên, gã chưa trả lời vội. Đốt điếu thuốc đưa lên môi, mặt gã trông đăm chiêu như Lộc đang nài ép gã làm một việc cực kỳ trái đạo đức. Nhưng đồng tiền quả thật có ma lực rất lớn, sau cùng gã hất đầu:

– Ngồi đại ghế nào cũng được.

Chuyến xe rời Sài Gòn giữa một chiều mùa hè nóng bỏng. Lộc và bé Giang nhìn nhà cửa trôi dần về phía sau, cho đến khi xung quanh cả hai chỉ toàn là rừng cây xanh thẳm. Tay tài xế lên tiếng:

– Đang yên lành sao tự dưng đâm đầu vào chỗ đó chi vậy? Con cọp ba móng nó đang quậy tưng chỗ đó.

– Tôi xuống tìm bác.

– Khùng, dưới đó người ta chạy còn không kịp. Nguyên một dải Hàng Dài, Bà Đã, Lạc An, Đất Cuốc, Đất Đạo, Nhà Nai, Bưng Kè, Bàu Bếp… dân gồng gánh nhau chạy sạch sẽ. Ông từ thành phố lại còn mò xuống, còn mang con nít theo nữa.

Lão tài xế cằn nhằn một lúc nữa rồi im. Dù sao gã cũng sợ Lộc đổi ý thì mất đống tiền. Thôi thì trời kêu ai nấy dạ. Người nào không muốn sống nữa thì đó là chuyện của họ. Khi xe đến Đồng Nai thì đã chập choạng tối, một luồng gió lạnh thổi qua khiến gã tài xế dù bặm trợn cũng nổi cả da gà. Gã nói:

– Gọi ai đó ra dắt vào lẹ lên chứ tui đi liền đó.

Lộc dắt bé Giang xuống xe gọi lớn:

– Bác Vũ ơi, cháu tới rồi!

– Ơi, bác ra đây!

Một người đàn ông quắc thước từ trong nhà bước ra mở cổng. Chỉ chờ có thế gã tài xế đóng cửa xe chạy biến, mất hút trong màn đêm. Ông Vũ một tay tra chìa vào ổ khóa, tay kia lăm lăm khẩu Calip hai nòng:

– Vào đi, lẹ.

Giọng ông giục giã khẩn trương. Cảnh vật xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ, chỉ có lá cây kêu xào xạc tan vào nền trời tím thẫm. Lộc bước nhanh qua khoảng sân rộng vào nhà. Ông Vũ sau đó cũng cài khóa cẩn thận rồi mới nói:

– Đáng lẽ cháu nên tới vào trời sáng. Sau 4 giờ chiều là lúc cọp thường săn mồi, nguy hiểm lắm.

– Sáng giờ cháu kiếm khắp Sài Gòn không xe nào chịu chở đến đây bác ạ. 

– Đêm nay bác chưa săn cọp ba móng đâu. Hôm nọ nó vồ chết anh Chín Lượm, bọn bác mang cả súng máy đi canh xác. Cứ 3 người canh thì 3 người nghỉ. Chờ nó quay lại là tung cả lựu đạn lẫn xả súng mà vẫn không giết được nó. Giờ nó ở đâu không biết nữa, nhưng chắc chắn sẽ quay lại trả thù.

Rồi ông Vũ liếc mắt qua bé Giang:

– Còn con bé này xuống đây làm gì? Hôm bữa bác dặn anh đi một mình thôi mà.

Bé Giang lên tiếng:

– Chú Lộc không cho con đi, nhưng con đòi đi đó.

Lộc nói:

– Nó bảo không cho đi theo sẽ không chịu đi học. Nhịn ăn nhịn uống rồi làm đủ trò hết.

Ông Vũ nhăn mặt:

– Cậu chiều nó quá là hỏng. Đây không phải chuyện chơi. Nếu bác không vướng công việc ở xưởng thì chắc cũng chạy rồi.

Ông nhòm qua khe cửa sổ đen ngòm ngoài kia, sương cuộn thành từng đám, khẽ dặn:

– Từ ngày mai con phải ở trong nhà, cô Tư sẽ trông chừng con. Giờ thì ngủ đi.

Sau khi con bé đã lên giường, ông Vũ mới pha ấm trà và ngồi nói chuyện. Lộc mở cặp lấy cuốn sổ Đông Dương kỳ bí ra, bắt đầu ghi lại. Một người giàu nứt vách tính ra có rất nhiều lựa chọn. Kẻ thì muốn vung tiền cho những cuộc ăn chơi trác táng, nhưng Lộc chỉ ham lao mình vào những chuyến đi đến các nơi thâm sơn cùng cốc, trải nghiệm những điều kỳ lạ nhất với ước mơ hoàn thành một quyển sách để đời. Ông Vũ ôn tồn hỏi:

– Cháu đọc truyện Thủy Hử của Thi Nại Am chưa?

Dạ rồi.

– Mê đoạn nào nhất?

– Dạ, Võ Tòng đả hổ trên đồi Cảnh Dương.

– À dĩ nhiên là tích nổi tiếng nhất. Giờ ở đây cũng không khác đồi Cảnh Dương đâu. Cọp ba móng chắc còn nguy hiểm hơn con cọp trong Thủy Hử nhiều.

– Bác kể thêm đi, cháu vẫn đang chép lại.

Ông Vũ châm một điếu thuốc đưa lên môi phì phèo:

– Cọp là loài săn mồi lành nghề, nhưng chúng hiếm khi mò vào đất con người. Toàn là người đi mở cõi rồi phạm vào nơi sinh sống của chúng thôi. Có điều lãnh địa của chúng rất rộng, nên tỷ lệ người bị cọp vồ cũng cao.

– Còn cọp ba móng?

Cọp ba móng là một con dã thú tật nguyền, chắc tay chủ người Pháp nào đó lơ là để nó phá được xích chân chạy đi. Không đủ sức săn mồi nữa nên nó toàn rình bắt người. Tuy già nhưng vẫn dễ dàng nhảy qua hàng rào và tha một con heo đó. 

Có tiếng sột soạt bên ngoài, hai bác cháu nín thở hồi lâu. Rồi ông Vũ đứng dậy hé cửa sổ nhìn ra, cảnh vật hoàn toàn vắng vẻ. Chắc là chuột sóc gì chạy đi ăn đêm thôi. Chẳng qua là thần hồn nát thần tính.

– Mấy tháng nay sống trong căng thẳng nên tự dưng thành phản xạ.

– Bác có cách nào săn được nó không?

– Với cọp thì bẫy thôi, nhưng cũng khó lắm. Con này nó thành tinh mẹ rồi. Thiệt chứ, ở đây mà không có thần kinh thép chắc sống không nổi. 

– Ngày mai bác tính đi sao?

– Từ sáng tới chiều, đi ban đêm ghê lắm.

Điếu thuốc đã tàn, ông Vũ châm lên rồi nhả khói. Ông nhìn ngọn đèn dầu lay lắt trên bàn, rồi lặng lẽ nói:

– Đừng bao giờ vào rừng một mình lúc bình minh hay hoàng hôn. Nhất là ở mấy chỗ ác nghiệt như vậy, đầy Ma Trành.

Ma Trành. Lộc nhớ lại một câu chuyện mẹ kể lúc anh còn nhỏ, rằng người ta thường thì thầm với nhau về sự nguy hiểm của những khu rừng có cọp. Không chỉ bởi loài mãnh thú hung tợn kia, mà lẩn khuất trong tán lá rừng nhập nhoạng bóng đêm là vô số hình hài rách rưới ngồi vắt vẻo trên cành cây, bằng âm vực bi ai mà dẫn dụ khách bộ hành vào tử lộ. 

Một cơn gió lạnh thấu xương đột ngột thổi qua khe cửa, mang theo tiếng xa xôi như từ cõi âm vọng về. Lộc thấy gai ốc trên người nổi lên từng đợt. Ông Vũ nói bằng giọng rất nhỏ, như tiếng thì thầm:

– Ma Trành là hồn vía của những kẻ xấu số thiệt mạng dưới nanh vuốt thần Hổ. Bởi vì chết quá tàn khốc, quá oan ức mà linh hồn vĩnh viễn kẹt lại nơi ranh giới giữa hai bờ sống chết, mãi mãi chẳng thể siêu sinh. Cứ thế ma trành lẩn quẩn nơi dương gian, phục tùng một chủ nhân duy nhất chính là thần Hổ. Tại nơi rừng thiêng nước thẳm, bất giác xuất hiện bóng hình vặn vẹo cất lên những khúc ca quỷ dị, chậm rãi bắt mất hồn vía của các nạn nhân xấu số, đẩy chúng đến nơi kết thúc kiếp sống của mình, và lại tiếp tục vòng tuần hoàn tang thương không có hồi kết ấy.

– Bác tin không?

– Thật sự có nhiều thứ chúng ta cũng không giải thích được. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành vẫn hơn.

Hai người trò chuyện đến tận khuya. Những ngày sau đó, cứ khi trời sáng hẳn là Lộc vác theo khẩu súng săn cùng đoàn ông Vũ cố gắng lần theo dấu vết cọp ba móng. Bé Giang nài nỉ cỡ nào cũng bị nhốt trong nhà, có cô Tư phụ việc trông nom. Đám người lớn cứ cuốc bộ hàng chục cây số đường rừng và trở về khi trời tối mịt. Sau khoảng nửa tháng mà không thấy kết quả gì, Lộc lắc đầu:

– Chắc nó bỏ đi rồi.

– Chưa chắc, không thấy không có nghĩa là nó bỏ đi. 

Ông Vũ đốt thêm một điếu thuốc, lộ vẻ mệt mỏi:

– Bất đắc dĩ bác mới phải săn nó, chứ mạng nào chẳng là mạng. Để ngày mai thịt một con lợn để anh em vác đi rải khắp rừng, rồi mỗi sáng cứ trở lại kiểm tra. 

Ông Vũ gác cây súng lên vách rồi đi vào nhà rót trà uống. Lộc nói:

– Thế thôi, chắc cháu cũng thu xếp về Sài Gòn đây.

– Ừ, mốt có xe tiếp tế xuống đây, bác sẽ nhờ đưa hai đứa về.

Tối hôm đó Lộc nói với cô Tư:

– Nhờ chị trông giùm cháu nó một hôm nữa. Mai em vào rừng phụ chú lần cuối rồi về.

Cô gật đầu. Bé Giang nghe lỏm và nó không vui lắm. Từ ngày ông nội chết, Lộc đưa về thành phố nuôi như con. Ở nhà người ba nuôi giàu có, cô bé không thiếu thốn thứ gì cả, chỉ hiềm một nỗi là Lộc thương con bé mồ côi nên bảo bọc nó quá dữ. Trước khi lên Sài Gòn, tuy khổ nhưng nó sống cuộc đời khá tự do, còn giờ muốn đi đâu, làm gì cũng phải xin phép. Khó khăn lắm mới vòi vĩnh được đi cùng lên Đồng Nai, mà bữa giờ cứ loanh quanh trong nhà chán gần chết. 

Con bé không chịu, nó quyết định sẽ lẻn vào rừng chơi một chuyến cho biết. Chú Lộc, ông Vũ khởi hành từ sáng hết rồi. Nó sẽ giả đò ngoan ngoãn ngồi chơi trong nhà, cho tới khi cô Tư đi ngủ trưa thì nó mới trốn. Chỉ đi một chút rồi về thôi.

Nghĩ là làm, sau khi hai cô cháu ăn cơm xong. Nó chờ cô ngủ thật say mới rón rén đến chỗ cái chạn lấy chìa khóa mở cổng. Nơi này ngay sát bìa rừng, đứng từ trong nhà nhìn ra đã thấy một màu xanh um mát rượi. Con bé khoái lắm, nó nhẹ nhàng khép cổng lại rồi bắt đầu chuyến phiêu lưu của mình.

Miền Đông khác với miền Tây nơi nó lớn lên. Nếu đặc trưng của miền Tây là những dải sông nước đan xen lẫn nhau, thì miền Đông là những mảng rừng già bạt ngàn hùng vĩ, đặc biệt Đồng Nai còn là nhà của nhiều loài sinh vật quý hiếm. Con bé thơ thẩn hết từ vạt rừng này sang vạt rừng khác, khi thì ngồi nhặt sỏi bên bờ suối, lúc lại đuổi theo mấy con hươu. Chẳng mấy chốc mà trời đã chuyển ráng chiều.

– Về thôi.

Bé Giang ngắt một nhành hoa dại cài lên tóc rồi quay lại đường cũ. Đi được một lúc nó thấy lạ lạ, sao đường này không giống đường mình đi ban nãy? Mặc dù đã cẩn thận đánh dấu lại nhưng con bé vẫn thấy hoa mắt vì trước mặt, sau lưng, chỗ nào nhìn cũng như nhau. Con bé gắng nhớ lại nhưng càng lúc càng thấy như lạc vào mê cung. Vẫn là những thân cây cao vút đó, nhưng ban ngày thì hiền hòa, còn giờ khi bóng chiều tím sẫm đổ lên thì trông chúng đầy quỷ dị.

– Sao đây ta?

Mặt trời đã bắt đầu lặn dần về phía Tây. Con bé lúc này đã thực sự hoảng loạn. Nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, nó bèn tính tới chuyện trèo lên một cây cao nào đó để tìm hướng đi đúng. Nghĩ là làm. Tuy nhiên, khi lên được tới ngọn thì cả khu rừng đã chìm vào màn đêm thăm thẳm. Bé Giang luôn miệng:

– Chết rồi, chết rồi,…

Bỗng nó nghe tiếng gọi:

– Giang ơi, Giang!

Giọng của cô Tư. Nó mừng quá hét lớn:

– Cô ơi con nè, con ở bên này nè!

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hôi nồng xộc lên mũi. Thoảng trong tiếng gió là âm thanh trầm trầm của một thứ gì đó. Một thứ mà nó cầu trời không là nó đang nghĩ sai. Cô Tư vẫn gọi:

– Cô nghe tiếng con rồi, để cô qua.

Bé Giang im thin thít. Ánh đèn măng-xông màu cam của cô hắt lên loang loáng trong rừng thẳm. Miệng nó đắng ngắt khi thấy một bóng đen nhẹ nhàng lướt về phía ánh đèn như một bóng ma. Cô Tư vẫn gọi:

– Con đâu rồi, lại đây với c… 

Rồi một tiếng thét xé màn đêm khiến con bé phải bịt tai lại. Tiếng la nhanh chóng đứt đoạn và mọi thứ lại chìm trong thinh lặng. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Gai ốc nó nổi lên từng đợt. 

Một giờ, hai giờ trôi qua, bé Giang vẫn ngồi trên cây. Từ trong rừng tối, một bóng hình quen thuộc bước ra. Đó là cô Tư. Trông cô rách rưới tơi tả, mình nhuộm đầy máu đỏ, nhưng có vẻ vẫn ổn. Cô bước đến bên tán cây rồi gọi:

– Giang ơi, xuống đi, lúc nãy cô vấp té thôi.

Giọng cô xa xăm như từ cõi âm vọng về. Âm sắc cao vút tựa hồ băng giá cắt vào xương tủy lạnh toát. Bé Giang sợ đến cứng người. Cô Tư vẫn mỉm cười, nói:

– Xuống đi con, có cô ở đây rồi, đừng sợ, để cô đưa con về.

Nó nhắm nghiền hai mắt lại, lúc hé mở ra thì cô đã biến mất. Trán nó rịn xuống một tầng mồ hôi mỏng. Hai bàn tay nhỏ nhắn run run vịn chặt lấy cành như chỉ sợ buông tay ra là nó sẽ rơi thẳng xuống phía dưới.

– Cô lên đưa con về đây….

Giọng nói đột ngột phát ra từ phía sau khiến con bé giật bắn người, nó hét lên:

– Cô cút đi!!!

Nó không dám quay lại. Trước mặt nó, hai cặp mặt đỏ rực như than hồng phóng ánh nhìn dữ dội lên chạc cây cao. Bé Giang bắt đầu khóc thút thít:

– Ai cứu con với! Chú ơi chú đâu rồi!

Con cọp bấy giờ mới lộ diện. Ánh trăng chiếu xiên qua kẽ lá soi rõ thân hình to như con trâu mộng của nó với hai sắc lông vàng xám. Trong miệng cọp còn lủng lẳng xác người không nguyên vẹn, Giang nhận ra đó là bộ đồ cô Tư mặc hôm nay thì càng kinh hãi. Cô đã trở thành một con Ma Trành.

Con cọp đặt xác xuống đất và hướng lên cây đánh hơi khụt khịt. Nó vừa ăn no nên rất từ tốn và kiên nhẫn. Tiếng cười ma quái vang lên lanh lảnh sau lưng Giang khi con cọp bắt đầu chậm rãi đi vòng vòng quanh thân cây. 

Cứ thế nhiều giờ nữa trôi qua. Đom đóm bay lập lòe như linh hồn người chết. Bé Giang rất mệt mỏi nhưng vẫn không dám ngủ. Nó chỉ sợ lỡ ngủ gật thì bóng Ma Trành sẽ đẩy nó xuống miệng cọp thật. Con ác thú ba móng vẫn tỉnh như sáo. Thỉnh thoảng nó nhảy chồm lên, đưa hai chân trước tát vào không khí. May mắn là thân cây quá cao nên con bé chỉ được mấy phen hú vía, tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

Bỗng con cọp ngóc đầu lên như đánh hơi được gì đó, rồi chạy biến vào rừng tối.

Giang nghe giọng nói quen thuộc của chú Lộc:

– Con thấy vết máu rồi bác!

– Đâu?

– Đầy trên lá với thảm cỏ này.

– Đúng rồi, đi tiếp đi. Tự dưng mang nó theo làm gì. Khổ ghê trời ơi, giờ làm gì cũng phải tìm bằng được xác con bé.

Con bé mừng muốn xỉu, nó gọi:

– Chú ơi, con đang trên cây! Con cọp mới chạy đi mất rồi!

Một đoàn năm người với súng ống đầy đủ tiến đến. Bé Giang bấy giờ mới tuột xuống. Nó chạy ù đến ôm chầm lấy Lộc, nước mắt nước mũi chảy long tong. Ông Vũ đến bên xác cô Tư, đau đớn than thở một lúc rồi cũng cõng theo. Mấy thanh niên đi cùng tay lăm lăm mấy khẩu Calip đã lên đạn:

– Rút thôi chú, con cọp đang say máu nguy hiểm lắm.

Thế rồi họ mò mẫm tìm cách rút khỏi khu rừng chết chóc. Cọp ba móng ở trong tối, họ ở ngoài sáng. Máu nhỏ giọt từ xác chết cũng như ngọn hải đăng soi đường cho con mãnh thú. Mọi người đều biết thế nhưng chẳng ai nỡ bỏ lại thi hài cô Tư cả. Thần kinh ai nấy đều căng như dây đàn. Một tiếng động nhẹ như cành khô gãy cũng khiến họ giật thót tim. Bé Giang ngửi thấy mùi nồng nặc của con cọp bay phảng phất trong không khí.

– Nó đang săn đuổi chúng ta.

Ông Vũ thì thầm. Bình thường đoàn săn sẽ đặt bẫy và rình rập để tìm cơ hội bắn hạ nó. Tuy nhiên lúc này, họ đã lộ ra hết. Mỗi một cú tát của nó đủ sức giết ngay lập tức một người trưởng thành.

– Á!

Từ trong bụi cây bên phải, con cọp to lớn vọt ra ngoạm lấy cổ một thợ săn lôi đi nhanh như chớp. Lộc la lên:

– CHẠY!

Nói đoạn anh cõng bé Giang lên lưng và bắt đầu chạy hết tốc lực. Theo sát anh là bác Vũ và hai người kia. Họ rút súng bắn chỉ thiên để dọa, nhưng con cọp thành tinh này sợ gì tiếng súng. Lần lượt từng người bị con mãnh thú đoạt mạng dễ dàng. Ông Vũ nói gấp:

– Dừng lại, Lộc, đừng chạy nữa. Chạy sẽ càng kích thích bản năng săn mồi của nó.

– Đứng lại thì cũng chết thôi bác!

– Không, bác có kế này.

Ông Vũ đành phải thực hiện kế cuối cùng này. Ông đặt xác chị Tư xuống, rút chốt lựu đạn cài vào, rồi khấn:

– Chị Tư sống khôn thác thiêng thì giúp tôi giết chết con ác thú này.

Rồi ông kéo Lộc bước lùi dần rồi trèo lên một thân cây lớn quan sát. Con cọp sau đó cũng trở lại. Mất dấu con mồi, nó khừ khừ trong cổ họng rồi đi kiểm tra. Thấy xác chị Tư nằm sõng soài trên nền đất, vốn tinh ranh, nó nhận ra có điều bất thường. Cọp ba móng nghểnh cổ đánh hơi một lúc rồi quay lưng bỏ đi. Ông Vũ thất vọng:

– Mả cha nó khôn thế!?

Bỗng con cọp trở lại, nó gầm gừ rồi vồ lấy xác chết cắp đi. Mìn nổ, cọp rống lên, mình ướt đầm đìa máu. Chớp lấy thời cơ, ông Vũ mới bắt đầu nhảy xuống đối mặt với cọp ba móng. Tuy nội tạng đã bung ra rồi nhưng nó vẫn vô cùng hung dữ. Ông Vũ bình tĩnh nạp đạn, chĩa nòng súng nhắm thẳng vào đầu nó. Bằng một nỗ lực cuối cùng, con cọp nhảy đến, hai bàn chân đầy móng sắc như dao cạo vươn ra, muốn đồng quy vu tận với kẻ thù.

– Chết đi!

Tiếng đoàng khô khốc xé toạc đêm đen. Chim rừng bay lên xao xác. Cọp ba móng khựng lại ngay trước mặt ông Vũ. Cặp mắt đầy sát khí của nó nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông. Con cọp ngáp ngáp, một dòng huyết đỏ từ trán chảy xuống. Nó nặng nề đổ gục lên nền đất, máu loang thành vũng. Bấy giờ ông Vũ mới ngồi phịch xuống đất, cảm giác mệt mỏi tràn ngập khắp châu thân. Ông ngẩng mặt lên trời cười to ba tiếng. Cuối cùng, con ác thú đã đền tội.

Những ngày sau đó, truyền thông khắp Nam Kỳ lục tỉnh đua nhau giật tít. Lộc pha một tách cà phê nóng, vừa hớp anh vừa đọc trang nhứt tờ nhật báo:

Võ Tòng đả hổ xứ Đồng Nai

Bé Giang liếc nhìn cha nuôi, nó lặng lẽ lấy trộm quyển Đông Dương kỳ bí của Lộc ra viết mấy dòng:

Câu chuyện về Ma Trành xứ Đồng Nai…

Chia sẻ câu chuyện này

Thiết kế dàn trang : Gia Thuần

Share