Ngay từ đầu thế kỷ 20, Lunet de La Jonquière đã liệt kê một số di vật và di tích được khám phá trong các hạt tham biện Cap Saint-Jacques (Vũng Tàu), Biên Hòa, Sa Đéc, Châu Đốc, Long Xuyên và Bạc Liêu. Jonquière đã đề cập đến “các di tích của một kiến trúc bằng gạch” ở núi Ba Thê hạt tham biện Long Xuyên. Năm 1930, Pierre Paris thu thập các ảnh chụp từ trên không, đã phát hiện các đường nước cổ xưa ở vùng này.
Tại khu vực này cũng như các vùng lân cận, người dân liên tục khám phá ra các di vật cổ xưa. Báo Lục tỉnh tân văn số ngày 16/7/1931 cho biết:
“… Mấy năm trước ở Long-xuyên, chúng tôi thường thấy người ta làm ruộng ở miệt Ba-thê, Núi-sập, hay gập những ghe thuyền chôn lấp giữa ruộng, có cã buồm, lái, mỏ neo, song đều có hơi mục hết”.
Về sau, các hiện vật quý được phát hiện ngày càng nhiều. Theo lời ký thuật của Trần Huy Bá viết năm 1944 thì:
“Vài ba năm nay có một người thợ cầy ở Vọng Thê, nhân khi cầy ruộng, lúc lưỡi cầy chạm vào một vật cứng, người ấy bới ra xem, thì là một pho tượng ở trong một cái khung dài độ 20 phân; khi rửa sạch đất thì ra bằng vàng, người đó đem về nhà để thờ được ít lâu thì bị kẻ trộm lấy mất. Từ đó người ta đồn đại xôn xao, rồi kẻ kiếm được vật này, người lượm được đồ kia, thứ thì bằng vàng, thứ thì bằng ngọc thạch”.
Phong trào tìm vàng từ đó khởi phát. Mỗi khi mùa lụt đến, mỗi ngày có đến hơn ngàn chiếc ghe với vài ba ngàn người lặn mò vàng. Người nào cũng có thể tìm được ít nhiều hiện vật, không mấy khi phải về tay không. Hoạt động tìm kiếm đó thu hút thêm các ghe buôn bán các loại quà bánh, bán chác các đồ thu lượm được, trở thành một cái chợ nổi. Thậm chí có các hiệu buôn vàng bạc cũng đến thu mua các đồ vàng mà dân tìm được.