Phía sau cầu thang là một kiến trúc kiểu mái hiên. Hai lá cờ hiệu tôi thấy khi đứng dưới chánh điện hồi nãy được mắc vào hai thanh gỗ cứng cáp nằm song song với hàng rào, trải qua cả ngàn năm nhưng nhìn như mới. Chính giữa mái hiên có một cánh cổng cao chừng ba mét, rộng năm mét, phía trong là một dãy hành lang không sâu, có tổng cộng bốn cánh cổng nhỏ dẫn vào bốn căn phòng. Chúng không có cửa, bước vào thì mới biết những phòng này hoàn toàn thông với nhau, cách bài trí hết sức uy nghi và tráng lệ. Kỳ lạ ở chỗ, kiến trúc bên ngoài đều có đèn cầy vĩnh cửu thắp sáng nhưng trong đây thì không, anh Hùng nói Sinh đốt đuốc rồi cả bọn bước vào.
Sinh lia ánh đuốc. Tôi thấy phía cuối phòng có một cái bậc được xây cao lên, trông như chiếc bàn làm bằng đá nhưng được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ. Bên trên trưng tượng bán thân của một người đàn ông đeo mặt nạ chim thần Ca Lâu, chỉ thấy được bộ tóc dài, thân mình vạm vỡ, đôi mắt sắc lạnh. Phía sau có vẽ bích họa ông ta đang đứng cạnh mười bảy người đeo mặt nạ chim thần khác, chỉ tay về phía tòa tháp cao nhất của Ca Lâu Thành.
Dọc bên lối đi dẫn lên cái bậc chính giữa là hai hàng tượng quân lính làm bằng đất với cái mũ chóp nhọn tam giác. Bên dưới mặc y phục xà rông phủ đầu gối, tay cầm vũ khí có hình thù giống với cây đinh ba. Tất cả đều đeo mặt nạ, mắt trợn, gò má phồng lên với đôi chân mày nhíu chặt, mặt nạ còn được trang trí bằng ria mép phủ lên cái miệng đang cau có. Tôi nghĩ thầm: “Sao giống Ông Địa quá…”
Ánh đuốc lia tới đâu thì thấy những bức tượng đeo mặt nạ dõi theo đến đó, cặp mắt lạnh tanh nhưng có cảm giác như họ đang săm soi từng bước chân của cả đoàn khi mà chúng tôi tiến đến cái bậc cuối phòng. Đến nơi mới thấy ngoài bức tượng bán thân còn có một mảnh da. Ánh mắt gã Tùng lộ rõ vẻ tò mò, suy cho cùng thì mọi thông tin về Ca Lâu Thành đều xuất phát từ những mảnh da như thế này mà, gã đưa tay nhặt lên xem thì nghe Tú Linh thở cái khịt rồi nói:
– Da người đó. Thằng thỏ đế như chú mày dám cầm lên chế có lời khen!
Gã Tùng nghe xong liền chầm chậm quay cái đầu lại. Nắt gã trợn lên thấy rõ tròng đen tròn trĩnh, tròng trắng thì nổi gân máu đỏ quét, tựa như muốn khóc. Gã nhìn xuống mảnh da rồi ném lên không trung, may sao anh Hùng đã bắt gọn. Trong lúc hoảng loạn, gã la oai oái rồi trượt chân té, đầu đập vào bức tượng Ông Địa làm nó lung lay. Rồi một tiếng “Rầm!” vang lên, bức tượng đã bị vỡ!
Cả bọn đứng lùi ra sau vài bước. Sinh chửi thề mấy tiếng rồi nạt nộ, bảo Thùy đỡ gã Tùng dậy. Anh Hùng còn thận trọng vòng ra trước mặt cả bọn, dang tay ra che chở. Tôi hỏi:
– Sao vậy anh?
Anh bảo:
– Mấy bức tượng ở đây có tuổi đời cực lớn, thêm được bố trí trong căn phòng như thế này, mày đâu suy nghĩ đơn giản được. Dựa vào kiến trúc, thì căn phòng này có thể là…
Tú Linh chen ngang:
– Phòng của Tư Tế.
– Đúng vậy.
Tư Tế chính xác là những người thầy cúng của vua, trực tiếp thực hiện những nghi lễ cúng bái. Nếu theo ghi chép thì họ còn quản cả việc bào chế thuốc trường sinh bất tử cho Ca Lâu Vương, binh lính đi theo chắc cũng không phải hạng tầm thường. Tôi lo sợ nhìn xuống bức tượng vỡ. Sau khi nghe anh Hùng nói, lỡ bên trong có cả ngàn con rết bò ra thì tôi cũng không bất ngờ mấy. Chúng tôi hồi hộp, đứng chờ đợi điều sắp đến. Khoảng vài phút sau vẫn chưa có gì cả, không khí mới trở nên giãn ra một chút.
Anh Hùng ra hiệu cho Sinh rồi cả hai cầm đuốc đến bên bức tượng. Cái đầu của nó nằm lăn lóc, như bị chặt ra, mặt nạ Ông Địa tuy vất vưởng trên mặt đất, nhưng cảm giác nó vẫn đang nhìn trừng trừng vào chúng tôi. Từ nãy đến giờ chỉ thấy lớp đất bị bong ra, che mất cả, không biết bên trong rỗng hay đặc, ẩn chứa hung hay cát nữa. Anh Hùng ngồi bằng một đầu gối, không quên móc cây rìu chạm khắc rồng phượng. Anh dùng cán rìu lùa từng lớp đất, chúng tôi ai nấy đều nín thở đứng phía sau lưng anh, thứ lộ ra bên trong làm tôi một phen thất kinh, là một xác người cụt đầu, bị lột da.
Quái lạ, Ca Lâu Thành hai ngàn năm, nếu có người chết thì cái xác đâu thể nào còn như mới thế này được. Vẻ mặt anh Hùng nhìn Tú Linh cho thấy điều tôi nói hoàn toàn có cơ sở khoa học, nhưng suy đi nghĩ lại thì có lẽ khoa học đã không còn là một bức tường để chúng tôi dựa vào từ lâu rồi. Cái xác cụt đầu không mảnh vải che thân, cả cơ thể, da bị lột ra làm lộ những đường cơ màu đỏ, đường gân màu trắng, trên đó loang lổ vết đâm. Chỗ cần cổ có vết khứa cẩu thả, thịt tuy nhìn không thấy dấu hiệu hoại tử thế nhưng lại trắng phau phau, ừng thớ từng thớ xếp chồng lên nhau. Chính giữa là đốt sống cổ, cái này thì lại được cắt gọn gàng, như ai đó dùng lực cực mạnh chém phăng cái đầu vậy. Dường như hiểu ra gì đó, anh Hùng soi đuốc xuống phía dưới, anh dừng lại chỗ mắt cá của cái xác, những đường cơ chỗ này có dấu hiệu cho thấy chúng bị buộc lại. Anh lẩm bẩm:
– Ngạ Quỷ Nimugga à?
Tiếng gã Tùng cất lên từ phía sau, vẫn còn run lẩy bẩy:
– Anh đừng đùa em chứ…
Tôi thắc mắc Ngạ Quỷ Nimugga là gì, Tùng ngồi phịch xuống, vò đầu bứt tai như đau khổ lắm. Gã gào lên, chắc là áp lực từ đầu chuyến đi đến giờ cộng với sự thật mới nhận ra làm gã sắp nổi điên rồi. Tú Linh thở dài, cô tiến đến bên gã rồi châm hàng chục cây kim lên đầu, xong quay sang bảo Thùy trông chừng, không thôi gã lại làm chuyện gì hại cả đám nữa thì khổ. Vẻ mặt anh Hùng có vẻ trầm ngâm, anh thấy tôi bối rối liền giải thích nhanh gọn. Cơ bản thì Ngạ Quỷ là loài xếp trên Địa Ngục và Súc Sinh, có hai mươi bốn loại tổng cộng. Chúng vốn là người, lúc còn sống làm những điều sai trái khác nhau, khi chết đi sẽ biến thành quỷ.
Nimugga là con Ngạ Quỷ thứ mười bảy. Kiếp người của nó chuyên đi dâm dục vợ người ta, về nhà còn đè vợ con mình ra đánh đập. Trong đầu tồn tại suy nghĩ dâm ô nhưng luôn che dấu thân phận giả bộ làm người lương thiện. Dựa theo truyền thuyết Ca Lâu Vương trừ tà, diệt ma thì có thể kết luận: vị tư tế được trưng tượng trong căn phòng này đã tra tấn những người mang tội dâm dục trong thành bằng cách cho họ leo lên những cây cột sắc có ghim đầy gai trong vòng bảy ngày, đến khi da cứng lại, sau đó lột da, buộc chân, trỏng ngược thân thể, dùng dao khứa xung quanh cần cổ, đợi cho máu chảy sạch hết thì một nhát kiếm chém bay đầu. Máu đó trộn với đất sét rồi đắp lên những cái xác, khiến chúng trở thành loài Ngạ Quỷ, phục tùng cho nhà vua. Khá giống với việc chú Chín Danh nhốt xác những tên đạo sĩ lên Anh Vũ Sơn tu luyện tà ma, nhưng phương thức thì tàn nhẫn hơn nhiều.
Sinh nốc miếng rượu rồi bảo:
– Tàn nhẫn gì đại ca ơi. Lũ này đi hiếp dâm con gái nhà lành, làm vậy còn hơi nương tay. Em bắt đầu thích ông Ca Lâu Vương này rồi đó!
Anh Hùng cười nhẹ, không bình luận gì với câu nói của Sinh. Anh đứng lên rồi nói:
– Nếu vậy thì xung quanh đây còn mười bảy căn phòng khác nữa, mỗi căn phòng trừng trị những tội khác nhau. Ca Lâu Vương có mười tám vị tư tế, thay mặt ông ta mà hành đạo.
Đoạn, anh nhìn lên bức bích họa rồi hạ giọng:
– Giả thuyết là thế… Thôi, không nghĩ nhiều nữa. Tú Linh ơi, chắc phải nhờ em nữa rồi!
Tú Linh nhận cuộn da trên tay anh Hùng rồi bắt đầu ngồi đọc. Tùng nãy giờ chắc cũng đã bình tĩnh lại, gã gãi đầu, xin tôi vài ngụm nước. Thú thật, lúc nãy mà là tôi, phát hiện được cuộn đó làm bằng da người, chắc cũng giật mình. Tú Linh thì không có chút nao núng, cô cầm cuộn da người đặt trên đùi, săm soi từng chữ mà vẻ mặt lại bình thản vô cùng. Nửa tiếng sau, cô gọi cả đám lại như thường lệ rồi nói:
– Cuộn này chi tiết hơn, giọng văn thì có vẻ giống với cuộn trên đảo Bia Mộ, có thể là do Từ Khoái viết…