Mọi người nhìn thấy tôi cười mà cứ như chuột nhìn thấy mèo, giật mình vâng vâng dạ dạ, rụt đầu chăm chăm vào công việc trong tay, hiệu suất so với lúc ban đầu cao hơn gấp đôi. Cũng vào lúc này, một quả bóng bay phát sáng ở trên cao đột nhiên tét ra cái miệng lớn, vừa thở hồng hộc vừa hỏi vọng xuống bên dưới:
– Chị ơi, cây lúa đã phơi đủ nắng chưa?
Nghe thấy tiếng kêu gọi, tôi bèn búng tay gọi ra một khối chóp tam giác; bốn mặt của khối đa diện biến chuyển liên tục giữa màu xanh dương và màu đỏ đen. Đây là một pháp thuật nhỏ nhưng khá thú vị, được thiết kế dựa trên một vài thuật toán để đo lường cường độ quang hợp của cây trồng; là một công cụ cực kỳ cần thiết cho việc trồng trọt tại vùng đất u ám quanh năm như Âm phủ.
– Đủ rồi, nghỉ thôi!
Tôi vội kiểm tra số liệu hiển thị trên khối đa diện rồi ngửa đầu hô to, đồng thời nhảy lên cao, hai tay dang rộng. Lúc này, quả bóng bay tựa như bị mở nút thắt, ùng ục thoát khí ra bên ngoài. Nó nhanh chóng xì hơi rồi rơi xuống, bị tôi đón được ôm trọn vào lòng. Đây chính là mặt trời của Âm phủ, một con cá nóc. Không còn vẻ căng phồng to lớn như lúc ban đầu, mặt trời của tôi đã thu nhỏ về lại kích thước của một quả bưởi có màu vàng chanh; bụng của bé cá lúc này xẹp lép, cái miệng rộng lại ngoác to ra, hớp lấy hớp để từng ngụm không khí mát lành.
Mặt trời không thể xuyên qua lớp đất dày để chiếu rọi xuống Âm phủ, cây trồng lại không thể phát triển tốt đẹp nếu như thiếu ánh nắng, vạn vật không thể sinh sôi khi thiếu mất sinh cơ. Nhìn Âm phủ ngập tràn tử khí, tổ tiên của tôi đã khẩn cầu Thánh Mẫu[4], cầm lấy pháp lệnh của Bà đi đến vùng biển xa ở hướng Đông tìm gặp Long Quân, xin phép ngài ấy được mang về một con cá nóc. Sau đó, dưới sự hợp lực của chín vị Diêm Vương, cá nóc nhỏ được hóa phép để có thể sống không cần nước, đồng thời có được năng lực ngao du giữa hai cõi âm dương. Mọi người gọi nó là Cá nóc Âm phủ, nhưng đối với riêng tôi, đó là món báu vật quý giá nhất trần đời, là đứa trẻ nhỏ mà tôi phải luôn chăm sóc, bảo vệ.
– Cục Vàng ngoan, ráng chịu chút nha em.
Cả người cá nóc nóng hổi. Dù chẳng còn thân thể, tôi vẫn có thể cảm giác được đôi tay mình đang đau đớn vì cháy bỏng. Tôi ngồi xổm xuống, lấy ra một cái bình giữ nhiệt từ trong túi bách bảo đeo chéo bên hông, vặn mở nắp rồi đổ xối xả lên khắp người cá. Tựa như nước lạnh xối vào than nóng, từng tiếng xèo xèo nối tiếp nhau vang lên mỗi khi dòng nước chạm vào làn da của cá nóc nhỏ. May mắn cái bình tôi đang cầm vốn có sức chứa rất lớn, lượng nước ở bên trong tương đương với một cái hồ cỡ vừa, được tôi nhờ quỷ sai lấy từ nơi lạnh nhất của Âm phủ, hoàn toàn đủ để tưới nguội Cục Vàng của tôi.
Mỗi ngày vào lúc bình minh, cá nóc nhỏ sẽ tránh né ánh mắt giám thị của nhà Trời mà trốn lên trần gian, lén lút nuốt chửng những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Khi cái bụng trông thì nhỏ bé nhưng có sức chứa vô hạn đó đã căng tròn, Cục Vàng sẽ trở về nông trường Âm phủ, tự mình hóa thành một quả mặt trời nhỏ chiếu sáng cho cây cối của nơi đây. Nhưng dù hành vi đấy có ý nghĩa cao đẹp đến thế nào, trộm cắp vẫn là sai trái; ánh nắng vốn không thuộc về cá nóc, cho nên nó đốt cháy thằng bé từ trong ra ngoài, đau đớn đeo theo thằng bé mỗi ngày, kéo dài hơn bảy mươi năm.
Nước lạnh thấm ướt quần áo, nhểu tí tách xuống đất ruộng khiến nơi tôi đang ngồi hóa thành một bãi sình lầy; tuy cả người rét căm căm nhưng tôi không có ý định tìm nơi sưởi ấm, thay vào đó, tôi ôm Cục Vàng chặt hơn, để hơi lạnh trên người mình truyền sang cho em ấy nhiều hơn, lại dùng lượng nước ít ỏi còn lại trong bình đút cho thằng bé vài ngụm.
– Mệt lắm không em? Còn khó chịu không em?
Tôi vuốt ve thân hình xẹp lép của Cục Vàng, nhẹ nhàng sợ làm đau cá nhỏ, cẩn thận hỏi han. Con cá nóc nhỏ hé đôi mắt lồi nhìn tôi, đãi giọng trả lời:
– Mệt, xỉu, á. – Chất giọng nghe như của một đứa trẻ năm tuổi.
– Ôi, chị thương quá. Em uống thêm miếng nữa đi Cục Vàng, nước vẫn còn đây.
Tôi xắng xít đưa miệng bình tới gần miệng cá, thế nhưng lần này Cục Vàng không thèm hé miệng. Nó nhìn thẳng tôi, lộ rõ tim đen mà đưa ra yêu cầu:
– Muốn đi bơi. Đi bơi mới hết mệt được.