Vũ Văn Thiêm người xã Đại Đê, huyện Thiên Bản, trấn Sơn Nam, là dòng dõi nhà Nho. Từ năm 1649, Vũ Văn Thiêm đã là Trấn thủ Sơn Nam, coi Nội Thủy quân doanh, kiêm tri Thủy sư Trung quân Đô đốc phủ Tả đô đốc, Phó tướng, Lũng quận công. Kinh nghiệm chỉ huy thủy quân của Vũ Văn Thiêm là dày dặn, nhưng thành tích thực chiến dường như không có. Việc họ thoát được cái bẫy do Chiêu Vũ hầu Nguyễn Hữu Dật giăng ra là một thành tích đáng tự hào.
Bên phía Đàng Trong, Tiết chế Nguyễn Hữu Tiến và Đốc chiến Nguyễn Hữu Dật thấy kế mình bị phá thì tỏ ra bực tức. Họ mắng rằng:
– Tiểu bối Văn Trạc! Sao dám hiểu được mưu hay của ta, khiến cho giặc Khê trốn thoát!
Nói như thế là hơi hỗn, vì Nguyễn Văn Trạc lớn hơn cả hai đến mấy tuổi.
Hai người lại cho thám thính, biết được Trịnh Trượng không cho đóng quân ở Dinh Cầu, chỉ hàng ngày phái chừng 500 quân đi tuần xuống đó, sáng đi tối về. Quân Trịnh còn chia nhau đi ra các xã, bắt lấy thóc gạo, hoa màu, gà, lợn, trâu bò của dân để về chia cho quân lính. Nguyễn Hữu Tiến và Nguyễn Hữu Dật nhận định: Tình thế này cho thấy quân Trịnh đang gặp khó khăn về lương thực; Trịnh Trượng không có lòng chiến đấu. Họ quyết định dâng khải về cho chúa Hiền xin đánh úp.
Chúa Hiền lúc này đã dời ra đóng tạm ở Dinh Cũ tại xã Ái Tử. Chỗ này là doanh trại cũ của chúa Tiên Nguyễn Hoàng, gần với tiền tuyến hơn. Chúa Hiền nhận được khải của hai người. Trong đó nói:
“Ngày xưa quân Tào trăm vạn mà bị bẻ gãy bởi Đông Ngô, Hác Chiêu có ba ngàn mà chống cự được Gia Cát. Đông hay ít không phải là thứ đáng bàn. Nay Trịnh Trượng dẫn quân xuống phía Nam, hơn tháng mà chưa từng đánh một trận, còn bỏ Kỳ Hoa lùi về chiếm Lạc Xuyên. Thế là quân tuy đông mà không có chí chiến đấu. Chúng thần xin phát binh công kích. Đại quân theo sau tiếp ứng. Và bày thủy quân ở sông Gianh để làm thanh viện”.
Chúa Hiền tán thành, bèn sai sứ ra truyền lệnh rằng:
“Mưu ấy hay cực, rất hợp ý ta. Tiết chế nên cùng các tướng phân phái điều khiển. Nếu đối phương lui quân, nên thừa cơ đánh gấp, chớ được lơ là, phải ruổi dài tiến mạnh, không để quân giặc ngoái đầu. Ta sẽ thân dẫn đại binh theo sau tiếp ứng, thu phục Trung Đô, bắt diệt họ Trịnh. Quận Khê là bệnh ghẻ lở bên mình, chớ để hắn ở lâu nơi đó, làm cho tướng sĩ lìa lòng, thì khó cử sự lần hai”.