Đồng hồ điểm ba giờ sáng và tôi không thể chợp mắt nổi. Buổi cà phê hồi tối vẫn còn ám ảnh tôi. Không phải do tôi say cà phê nên ngủ không được, mà là vì câu nói của tay Hùng Bonsai. Lúc ra bãi xe, do cứ bị thôi thúc về thái độ khó hiểu của gã, tôi đánh bạo hỏi gã cảm thấy gì về câu chuyện của tôi.
– Chú em còn sống về được tới đây là nhờ ông bà gánh còng lưng rồi đó.
Gã trả lời tỉnh queo rồi quay xe đi. Trước khi khuất vào bóng tối, gã còn quay ra sau nói vọng lại:
– Có dịp cà phê nữa đi rồi anh kể cho nghe!
Ý gã là gì vậy? Không lẽ những nơi tôi đi qua trong chuyến vừa rồi đều có ma? Nếu vậy thì có thể lý giải được những chuyện kỳ quặc. Tuy nhiên, tôi có thấy ma cỏ nào đâu? Những câu hỏi đó cứ xoáy vào tôi, làm mắt tôi nặng dần rồi nhắm lại, vai tôi chùng xuống rồi nhói lên. Gió vẫn thổi ào ào bên ngoài cũng như cái đêm ngủ trên núi, nhưng không còn tiếng giậm chân “bịch bịch” nữa.
Sáng hôm sau, tôi có đi ngang quán cà phê và thấy tay Hùng đang ngồi đó với một cậu trai trẻ. Tôi định vào bắt chuyện, bỗng cậu trai trẻ kia tức giận chuyện gì rồi đùng đùng đi ra. Hùng vẫn ngồi điềm nhiên, cặp mắt sắc lẻm nhìn theo bóng cậu trai trẻ kia theo kiểu đề phòng thằng bé đó làm chuyện càn quấy. Thấy có cơ hội, tôi giả vờ đi ngang để bắt chuyện:
– Đang cãi nhau với em anh hả?
Câu hỏi đó phá ngang khuôn mặt suy tư của tay Hùng. Thấy tôi, gã không tỏ vẻ ngạc nhiên gì mấy. Giống như điều này nằm trong dự định của gã vậy. Rồi gã nói:
– Đâu phải, anh mới gặp người này lần đầu, nhưng anh cảm nhận được từ từ anh em mình cũng có dịp gặp lại nó.
Tôi không quan tâm thằng bé ấy, ngoại trừ thấy nó có đôi mắt sắc lạnh, mặt sáng. Mà tay Hùng nói là tôi và gã sẽ gặp lại nói? Ý gì nhỉ? Gã mời tôi ngồi, rồi như thói quen, gã châm điếu thuốc mới và nói:
– Đêm qua khó ngủ lắm đúng không chú em?
Tôi đáp lại:
– Làm gì có!
Gã cười nhạt như thể thực sự đọc được tôi đang nghĩ gì nên vào đề luôn mà không vòng vo nữa:
– Năm năm trước, anh cũng có một chuyến đi Bảy Núi giống chú vậy đó. Lần đó anh suýt chết không dưới chục lần… Những địa danh hôm qua chú kể, đối với anh không khác gì tử lộ cả. Mỗi nơi mỗi cảnh đều có những câu chuyện kinh dị đến rợn người mà nếu anh không thập tử nhất sinh với nó, chắc anh cũng không tin.
Nhận thấy tôi còn đang mắt tròn mắt dẹt, nửa tin nửa ngờ, Hùng đưa tôi một điếu thuốc, rồi bảo tôi làm một hơi cho tỉnh táo lại. Nhấp một ngụm cà phê, kéo thêm hơi thuốc, đầu óc tôi bớt chút căng thẳng để sẵn sàng cho câu chuyện của Hùng. Tôi thấy trong ánh mắt gã sự nghiêm túc, nó làm tôi bất giác phải đổi tư thế ngồi.