Càng vào sâu, cây càng nhiều, cho đến lúc chỉ còn tôi, con đường lát đá, những bức tượng, tiếng kêu xào xạc của thiên nhiên và màu sắc âm u tĩnh mịch giống như trời đã ngả về chiều, nhưng thật ra chỉ mới gần trưa.
Vừa hết con đường lát đá là con đường đổ gạch nhấp nhô. Nghĩ thầm trong bụng rằng tôi quá thương con xe 67, không thể nào để nó chịu đựng những vết đâm này được, nên tôi đành dựng xe, cuốc bộ vào chùa. Đi khoảng năm phút, thứ đầu tiên tôi thấy là gian nhà mái gỗ được che tạm bợ bằng những tấm bạt xanh đỏ trắng, bên trong chất những đống củi khô. Một khối gỗ khổng lồ, cắm trên đó là cây rìu sắt. Lưỡi của nó trông như đã bị rỉ sét, có vài vết đen chảy dài, tràn xuống cả đất.
Khuất sau kho gỗ, ngôi chùa dần dà hiện lên theo những sải chân náo nức của tôi. Sân chùa rộng lớn, trồng đủ thứ loại cây thân to mà tôi không kể tên được. Tôi bước đến dãy lan can nhìn xuống con đường trục chính dẫn vào khu du lịch lúc nãy, gió lùa vào tóc tôi ríu rít như tiếng kêu của loài diều hâu. Tôi tự hỏi, trời chắc đã giữa trưa mà sao không có một giọt nắng nào rót xuống.
Nhìn ngắm sự hùng vĩ của vùng Bảy Núi được một lát thì tôi nghe sau lưng có tiếng đọc đồng thanh, quay lại thì thấy có sáu người tu hành, khoác áo cà sa màu cam ngả bạc đang ngồi học. Bước lại gần, tôi thấy trên bảng là hai đoạn văn được viết bằng tiếng Khmer. Sáu người này tuy biết tôi đứng nhìn nhưng thái độ của họ vẫn dửng dưng. Cũng dễ hiểu, chuyện có người vào đây tham quan đối với họ chắc là chuyện thường ngày. Tôi quay đi, chợt một cảm giác lạnh toát chạy khắp xương sườn.
Từ nhỏ đến lớn, tôi rất ít khi bị chuyện gì làm cho nổi da gà. Bỗng tôi nhớ về một bộ phim, cảnh tượng trong đầu tôi khi này giống như lúc đó, là cảm giác dửng dưng khi tôi đứng nhìn sáu người bọn họ, nhưng khi tôi quay đi, sáu cái đầu lập tức bẻ về một hướng, họ nhìn tôi chằm chằm, tròng mắt trợn trắng. Tôi quay người lại nhìn, sáu người đó đã biến mất! Tấm bảng cũ kỹ, những dòng chữ như đã được viết từ rất lâu, mờ đi hẳn.