Julius Caesar – Ta đến, ta thấy, ta chinh phục – Kỳ 1: Tam hùng La Mã

Julius Caesar – Ta đến, ta thấy, ta chinh phục – Kỳ 1: Tam hùng La Mã

Hiếm có người đàn ông nào nổi tiếng và để lại ảnh hưởng sâu đậm đến thế giới của chúng ta như Caesar. Suốt 2000 năm từ khi Caesar qua đời, lãnh đạo phương Tây vẫn thường xem ông là tiêu chuẩn để hướng đến. Vậy điều gì đã khiến Caesar trở nên nổi bật giữa hàng tỷ cá nhân trong suốt lịch sử loài người?

Rome từng là một thành bang nhỏ bé nằm trên bán đảo Ý. Nó trải qua nhiều đời vua trước khi trở thành một nước Cộng hoà. Thay vì do vua cai trị như các nước quân chủ khác, Cộng hòa La Mã được Viện Nguyên Lão gồm nhiều nghị sĩ và một Quan chấp chính điều hành. Tới thời Julius Caesar, Cộng hòa La Mã đã trải qua 400 năm thăng trầm, ngang ngửa thời gian tồn tại của triều nhà Hán bên Trung Quốc.

La Mã trải qua một cuộc nội chiến giữa phe Quý tộc và phe Quần chúng. Một bên muốn giới quý tộc nắm quyền quyết định, bên còn lại muốn quần chúng có quyền bầu cử trực tiếp. Gia đình Caesar theo phe quần chúng và cũng là phe thua cuộc. Điều này khiến sự nghiệp thời trẻ của Caesar rất khó khăn. 

Caesar từng đứng trước tượng Alexander Đại đế mà khóc, cảm thán cho thân phận mình:

– Bằng tuổi tôi, Alexander Đại đế đã cai trị vô số dân tộc, còn tôi chưa có công trạng gì cả.

Người La Mã xem chiến trường là nơi thăng tiến danh vọng, Julius Caesar cũng nghĩ như vậy. Ông lăn lộn ngoài sa trường, vào sinh ra tử để tìm kiếm vinh quang. Khi đã gầy dựng đủ danh tiếng và kỹ năng, Caesar quyết định trở về Rome.

Là một cỗ máy chiến tranh, người La Mã liên tục mở rộng lãnh thổ. Từ một thành bang bé tẹo, họ ngày càng phình to. Khi chinh phục xong một vùng đất, người La Mã tận dụng cư dân bản địa làm nô lệ luôn. Các bạn xem phim thấy các công trình La Mã thật hoành tráng với những con đường trải dài muôn nơi, đó là nhờ công sức rất lớn của người nô lệ. 

Dĩ nhiên, con giun xéo lắm cũng quằn, có áp bức thì sẽ có phản kháng. Có những người cam chịu sống đời nô lệ, còn một số ít những người khác chỉ cần một ngọn cờ giương lên để họ cùng đứng dậy đập tan xiềng xích. Trong số các cuộc nổi dậy, nghĩa quân của Spartacus gây chấn động nhất. Đoàn quân Spartacus có võ sĩ giác đấu và bản thân anh ta cũng chính là võ sĩ giác đấu, vì vậy khi lâm trận, ngay cả lính La Mã chưa chắc đã thiện chiến bằng. Crassus – người giàu có nhất La Mã – quyết định dẫn quân đương đầu với Spartacus. Quân đội của Spartacus ô hợp hơn quân La Mã nhiều nên cuối cùng cũng bị Crassus tiêu diệt.

Trong khi Crassus chìm đắm trong men say chiến thắng, ông ta không biết được rằng Pompey – danh tướng La Mã – đã cướp công của mình. Pompey trở về Rome và tuyên bố rằng chính mình là người đánh dẹp Spartacus. Chẳng ai vui vẻ khi bị kẻ khác chiếm đoạt công lao cả. Crassus là người tham lam cả tiền bạc lẫn danh vọng, cho nên ông ta không thể nuốt trôi được chuyện bị Pompey hớt tay trên.

Mối quan hệ giữa hai người giàu có nhất La Mã này tệ đến mức Caesar phải đứng ra dàn xếp để tránh xảy ra nội chiến. Biết Pompey và Crassus đều có những yêu cầu muốn được Viện Nguyên Lão thông qua nhưng không được đáp ứng, Caesar đề nghị hai người ủng hộ mình làm Quan chấp chính đứng đầu La Mã. Ở vị trí này, Caesar sẽ thành toàn những mong muốn của họ.

Thực tế, Nghị viện La Mã hay còn gọi là Viện Nguyên Lão là một nhóm các chính trị gia. Mô hình tương đối dân chủ này là cấu trúc chính trị của Cộng hòa La Mã. Thay vì theo kiểu nhà Trần lâu lâu triệu tập các bô lão Đại Việt về điện Diên Hồng hỏi ý kiến nên hoà hay nên đánh quân Nguyên Mông, những bô lão La Mã này luôn sẵn sàng tham gia vào quốc gia đại sự. 

Viện Nguyên Lão này khác với Nghị viện Anh hay Mỹ bây giờ. Các nguyên lão chỉ có chức năng tư vấn và gợi ý nên làm gì, không nên làm gì, chứ chẳng thể thông qua luật. Tuy nhiên, họ vẫn có quyền lực nhất định nên lời nói vẫn có trọng lượng. Những người biểu quyết đến từ các tầng lớp khác nhau. Thời La Mã, người giàu có lợi thế biểu quyết hơn người nghèo. Các nguyên lão có móc nối ngầm với những người biểu quyết, theo kiểu nhất quan hệ, nhì tiền tệ. Mỗi nguyên lão đều quen biết với một lượng người sẵn sàng biểu quyết theo ý họ, đổi lại họ sẽ giúp đỡ khi cần.

Caesar trở thành Quan Chấp chính và ông đã giữ đúng lời hứa. Từ lâu, Caesar đã là đồng minh của Crassus và để thắt chặt thêm mối quan hệ với Pompey, ông quyết định gả đứa con gái độc nhất cho vị danh tướng. Bấy giờ Rome được ba người đàn ông quyền lực cai trị, sử gọi là Chế độ Tam Hùng hay Tam đầu chế. Dù vậy, liên minh này sẽ không tồn tại được lâu.

Bên ngoài biên giới La Mã, tại vị trí của những nước Pháp, Bỉ, Hà Lan ngày nay là Gaul. Theo người La Mã, xứ sở hoang dã này là nơi sinh sống của một bọn man rợ tóc dài nguy hiểm, là mối đe dọa trực tiếp đến an nguy của Rome. Quả thực như vậy, người Gaul mạnh không kém La Mã và họ đã từng tràn vào Rome cướp bóc một trận tưng bừng rồi. 

Caesar bấy giờ đã kết thúc nhiệm kỳ Quan Chấp chính và chìm trong nợ nần. Việc chinh phục xứ Gaul sẽ là một mục tiêu trúng nhiều đích: vừa quét sạch nỗi sợ của Rome, vừa tăng cường uy thế chính trị cho Caesar, vừa giúp ông trả được nợ. Caesar tạm gác lại vai trò chính trị gia, ông sẽ trở thành người chinh phục.

 Điểm yếu của người Gaul là dù rất thiện chiến, nhưng họ không thống nhất dưới một nhà nước như La Mã. Giống như các bộ tộc trên thảo nguyên Mông Cổ trước thời Thành Cát Tư Hãn, người Gaul cũng rải rác khắp nơi. Caesar quyết định thay vì bẻ cả bó đũa, tốt nhất là bẻ từng chiếc đũa một.

Caesar tiến vào xứ Gaul và chiến thắng như chẻ tre khi người Gaul chưa kịp chuẩn bị đối đầu với một cuộc xâm lược quy mô lớn như vậy. Hết bộ lạc này đến bộ lạc khác bị diệt. Caesar viết báo cáo gửi về Rome. Ông viết dưới ngôi thứ ba để nghe cho thật “khách quan”. Người La Mã xem ông như anh hùng dân tộc và nhiều người tình nguyện đầu quân ra trận. Caesar quyết định không cần quân nhu từ La Mã, đoàn quân của ông sẽ chủ động kiếm ăn, tự sinh tự diệt ở xứ Gaul. 

Ở Rome, Crassus và Pompey cảm thấy bất mãn. Thói đời là vậy, người ta có thể thông cảm khi bạn thất bại, nhưng lại khó chịu khi bạn thành công. Crassus cảm thấy mình không có nhiều thành tích như Caesar và Pompey. Ông ta quyết định phải thực hiện một điều gì đó thật hiển hách, nếu không sánh ngang với chiến công của Caesar thì cũng phải hơn. Thế là Crassus giong buồm về phương Đông để thực hiện phi vụ cực kỳ liều lĩnh: Xâm lược đế chế Ba Tư. Cuối cùng, ông ta chết vì bị quân địch đổ vàng vào miệng.

Về phần Pompey, là một danh tướng nên việc Caesar thành công giòn giã ở Gaul khiến ông ta tự ái. Trong lúc Caesar đang bận rộn chinh phạt, Crassus thì đã chết ở Ba Tư, Pompey được bầu lên làm Quan Chấp chính để tạm thời duy trì trật tự ở Rome. Thời điểm này, con gái Julia của ông đã qua đời khi sinh nở, khiến liên minh mong manh với Pompey cũng rạn nứt. 

Mọi chuyện rồi sẽ diễn tiến ra sao, đọc tiếp hồi sau sẽ rõ.

Chia sẻ câu chuyện này

Nguồn ảnh minh họa: Internet
Thiết kế và dàn trang Trần Văn Hậu
Tác giả Phạm Vĩnh Lộc

Share