Hùng thốt lên:
– Dạ Xoa Pháp Chú!
Tú Linh nói:
– Nghe đồn cái này thất truyền rồi mà?
Sinh đáp:
– Bà chị đây nói không sai, Dạ Xoa Pháp Chú có nguồn gốc từ Phật Giáo Mật Tông, vốn bị phật tử ngày xưa coi là tà ma, ngoại đạo nên không có nhiều người tu tập, từ từ cũng bị thất truyền ít nhiều. Ngày nay, vẫn có người vừa tu Thiền Tông vừa tu Mật Tông. Tuy vậy, những thứ như Dạ Xoa Pháp Chú em đây dám cá số người biết tới không quá trăm!
Hùng nói:
– Anh cũng có biết chút chút, nhưng mày giải thích kỹ hơn coi.
Sinh mặc áo vào rồi tiếp:
– Thật ra chuyện dài dòng lắm, nhưng chủ yếu là có đạo hạnh là một phần, có duyên tới chín phần mới may mắn sở hữu Dạ Xoa Pháp Chú. Hôm nào hứng thú bên đống lửa gì đó, em kể anh nghe. Còn về phần công dụng, phải nói đến truyền thuyết truyền miệng nhau rằng Dạ Xoa là loài quỷ địa ngục, chuyên đi làm nhiệm vụ tra tấn, thực thi hình phạt. Cái đó là sai, Dạ Xoa vốn là một loài chúng sanh trong bát bộ chúng, có những Dạ Xoa còn quy y, đến nghe Đức Phật thuyết giáp. Ấn này trên lưng em để triệu hồi một trong những con đó, nhưng nói thật, nó có thiện tâm nhưng là sinh vật trong truyền thuyết, đâu dễ gì bị em điều khiển. Cho nên cùng đường lắm mới phát Chú, sau khi phát lâu nhất là một phút, chậm thì vài giây…
Hùng cắt ngang:
– Vậy là mấy năm qua mày chỉ tu luyện được Chú này?
Khuôn mặt Sinh thoáng buồn. Tôi nghĩ nãy giờ không phải là anh Hùng hỏi mà thằng nào khác chắc số phận cũng giống như con Mộc Quỷ lúc chiều. Chắc vì Sinh kính trọng Hùng hết mực nên mới vậy. Cậu nói:
– Chưa hết đâu đại ca. Thôi vậy đi, giờ anh em mình uống vài ly, ngồi tâm sự, sẵn tiện làm quen hai người bạn mới này luôn. Xong mai mình đi Hòn Sơn một chuyến, em có kèo đi đập miễu cũng khá lớn ngoài đó với lại…
Sinh rót rượu, lần lượt đưa cho Hùng, Tú Linh và tôi, đoạn quay sang kính Hùng rồi nói tiếp:
– Thằng em cũng muốn tận mắt chứng kiến đạo hạnh anh thâm hiểm tới đâu rồi!
Bốn chúng tôi ngồi quây lại với nhau giữa ánh đèn dầu leo lét. Nội dung cuộc trò chuyện thực ra chỉ xoay quanh cuộc phiêu lưu ngày xưa của Hùng và Sinh. Lâu lâu Sinh lại vỗ đùi đen đét những đoạn cậu ta thích thú, rồi giải thích thêm. Uống chẳng được bao nhiêu thì Sinh say mèm, lật ngang ngáy khò khò. Hùng nhìn vừa thương vừa buồn. Mặt anh đăm chiêu hết sức, tỏ vẻ rất lo âu, có lẽ vì Sinh khác với những kỳ vọng của anh. Anh bảo tôi đi sắp xếp chỗ ngủ, rồi kè Sinh lên, còn Tú Linh thì dọn dẹp. Đêm ấy trôi qua lặng lẽ, do lạ chỗ cho nên tôi còn thao thức, lâu lâu lại nghe Hùng thả những tiếng thở dài sầu não vào đêm đen.
Sáng hôm sau tôi thức khá sớm, phần vì nôn nao cho cuộc khởi động là chuyến đi đập miễu ở Hòn Sơn – Kiên Giang, phần vì ngủ không được. Không khí buổi sớm ở đây hết sức trong lành, khiến người ta dễ chịu, tâm hồn khoan khoái. Nhìn ra sân trước, tôi thấy Sinh đang đứng tấn. Khi tôi ra thì cậu ta ngưng lại, quay sang nhìn tôi khiến tôi ngạc nhiên. Thần thái khác hẳn, một Thạch Sinh hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc lẻm, mồ hôi nhễ nhại làm tóc bết lại. Ngay lúc đó tôi có cảm giác nơi Sinh cũng tỏa ra một cái gì đó na ná như anh Hùng, nhưng lại mang một màu sắc rất khác. Chẳng biết diễn tả sao cho đúng nữa!