[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 40: Tái ngộ Thạch Sinh

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 40:  Tái ngộ Thạch Sinh

Kỳ trước, Vì ăn trúng con cua ăn xác người đàn bà trung niên, nên tôi bị vong của bà ta nhập vào người. May mắn vong linh ông nội đã kịp báo cho ông bác biết mà trục vong cho tôi. 

Lúc sắp đi, ông bác có kêu tôi lại, rồi lấy một mảnh đất sét in lên bả vai tôi như đóng dấu vậy. Ông lẩm bẩm gì đó, tôi chỉ nghe loáng thoáng là do nội bảo làm vậy. Ông cũng không hiểu ý nội tôi là gì. Từ đó, chỗ bác tôi “đóng dấu” nổi lên một vết bớt na ná móng vuốt loài hổ. Ngày ấy còn quá nhỏ, đâu biết được rằng trò chơi Thân, Tý, Thìn mà ông trời tạo ra, tôi đã bước một chân vào.

Anh Hùng và Tú Linh im lặng, không có biểu hiện gì gọi là bất ngờ với câu chuyện tôi vừa kể. Tôi nghĩ đây là lẽ tự nhiên, cần gì phải to tát. Anh nói, giọng hời hợt: 

– Vậy thì chắc trăm phần trăm rồi!

– Chắc gì anh?

– Cái mảnh đất sét mà ông cậu mày in lên bả vai mày ấy, thật ra nó là cao hổ cốt. Nhưng không phải loại thường, loại này lấy từ xương của con hổ già đang mang thai. Cách làm như sau…

– Thôi! –  Tú Linh chen ngang – Ác như chó, kể làm gì!

Hùng nhún vai. 

– Thì thôi. Có câu nói người lục lâm truyền miệng nhau như thế này: Thiên Hổ nghịch vuốt che mắt đời, mày là người đặc biệt, sinh ra trong gia đình cũng thuộc hàng cộm cán trong giới lục lâm cho nên vong của mày dễ bị bọn ma quỷ dòm ngó. Ông bác mày chắc nghe lời ông nội, kết Thiên Hổ Phù lên vai, để cho con cọp suốt đời ngồi trên đó, lấy tay che cặp mắt mày lại, bảo vệ mày khỏi mấy thứ cõi âm. Cho nên chuyến đi Bảy Núi, mặc dù cũng đi qua những chỗ như nhau, nhưng vì có Thiên Hổ Phù nên mày không thấy gì hết, chỉ cảm nhận được là có gì đó không ổn thôi. Đó là do bọn ma quỷ gặp Thiên Hổ phải sợ một phép.

Tôi nằm trên chiếc giường tre, bất giác lại lấy tay mơn trớn vết thẹo trên bả vai, suy nghĩ về những ngày lang thang cũ. Anh Hùng muốn tôi trở thành “con mắt” của cả đoàn trong chuyến đi lần này và về sau nữa nếu có thể, vai trò cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ. Thú thật, đi với hai người bọn họ, tôi hoàn toàn an tâm. Cảm giác an toàn họ mang đến là không thể chối cãi. Chưa kể, anh Hùng còn nói sáng mai sẽ lên đường đến chỗ ở mới của Thạch Sinh ở Ba Thê. Tôi nóng lòng muốn biết mọi điều về anh chàng đó, rằng cậu ta là người như thế nào, hình ảnh tôi tưởng tượng thấy trong câu chuyện của Hùng Bonsai tôi đoán đúng bao nhiêu phần, vân vân. 

Nghe đâu tôi lớn hơn cậu ta đến ba tuổi, Tú Linh thì bằng tuổi tôi. Lúc nãy, anh Hùng đuổi tôi đi ngủ vì Tú Linh vẫn chưa bị thuyết phục hoàn toàn. Anh có nói lại là mọi chuyện sẽ kể sau. Tôi chỉ nhún vai. Chuyện nam nữ các người trong đêm khuya thanh vắng làm cái gì, ta đây không tha thiết muốn biết.

Chúng tôi đợi Tú Linh chuẩn bị đồ, sắp xếp công việc các thứ thì cũng đến trưa mới có thể xuất phát. Như tôi dự đoán, Hùng đã sang chở Tú Linh, bỏ tôi chạy một mình. Tôi nói: 

– Anh hay lắm Hùng. Tự xưng ta đây cho lắm vào cũng không qua được ải mỹ nhân!

Anh chỉ cười he he rồi nhấn ga lên đường. Tú Linh sở hữu con Honda Win được binh lại, nhìn khá ngầu. Hai chiếc xe, hai tiếng máy nổ giòn khấu, chúng tôi đi Thoại Sơn, Óc Eo – ngôi nhà của lục lâm. 

Lúc trước anh Hùng liên lạc, Thạch Sinh nói mình đã xuất tự, cất ngôi nhà nhỏ ở lưng chừng núi, mở quán nước. Do sẵn chút danh tiếng nên cũng một cơ số người tìm đến anh nhờ đập miễu giúp. Đường lên không khó đi lắm, chỉ có một số đoạn hơi dốc thôi. 

Khi chúng tôi leo đến, trời đã chạng vạng. Ngôi nhà sàn với những chân trụ to đùng dần hiện ra trong màu xám tro của chiều tàn. Ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn tròn rót ra từ những ô cửa. Chúng tôi nhắm hướng đó mà đi. Bỗng, từ bên trong, một bóng đen bay vụt ra bên ngoài. Không, đúng hơn là bị đánh văng ra bằng một lực tác động cực mạnh. 

Cái bóng đập vào tảng đá, nằm bất động. Cả bọn tức tốc chạy lại thì thấy một sinh vật đầu người, mình cây với cặp mắt đỏ đang tắt dần. Sinh vật này ré lên những tràng chói tai, lấy tay ôm vào phần ngực, trông như đang bị tra tấn dã man lắm. Nó lăn qua lăn lại, rồi khoảng vài giây sau thì tan thành tro. Anh Hùng lẩm bẩm: 

– Mộc quỷ!

Đột nhiên, từ phía căn nhà phát ra những tiếng bước chân lộp cộp trên nền gỗ. Tôi ngước lên nhìn thì thấy một cậu thanh niên tóc dài che cả đôi mắt. Cơn gió núi không biết vì sao lại nổi lên, thổi những lọn tóc kia bay phấp phới. Đôi mắt sáng đầy uy lực cũng từ từ lộ diện, hình như cậu ta đang say, tay vẫn còn cầm chai rượu Gò Đen. Cậu ta nấc rượu rồi nói: 

Mẹ bà, đang uống ngon lành mà tới phá. Mày không biết bố mày là ai chắc!? Còn mấy đứa dưới kia muốn gì? Có đem mồi với rượu tới không hử?

Tôi đơ cả người, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nhưng để đảm bảo tôi hỏi lại: 

Anh Hùng, không lẽ…

Anh cười nhếch mép, trông có vẻ gượng gạo: 

Ừ, Thạch Sinh đó…

Chuyện gì đã xảy ra với Thạch Sinh mà khiến cậu như biến thành một con người khác? Muốn biết thực hư thế nào, mời các bạn theo dõi kỳ sau. 

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share