Nhưng mà như lời anh Hùng nói thì không có cư dân sống trên đây mà, chẳng lẽ… Tôi định chắp tay bắt Ấn nhưng Sinh đã vội ngăn lại. Nó nói:
– Đừng có chơi dại!
Tôi hỏi, hơi khó chịu:
– Sao vậy?
Anh Hùng nhìn lên vai tôi rồi nói:
– Thiên Hổ đang nổi giận, nó nhe nanh dữ lắm. Mày mà bắt Ấn kéo tay nó ra khỏi mắt mày lần này chắc số phận nguyên đám xuống đáy biển ở, làm mồi cho cá rỉa.
Đoạn anh Hùng nhìn lên ông lão, giờ đang nấp sau vô lăng:
– Ông đợi tàu quay lại, rồi sau đó nhắm mắt, cố giữ vô lăng cho vững, cứ thế mà đi ra thôi.
Anh nhìn sang Sinh và Tú Linh, hai người cũng hiểu ý. Sinh chạy ra sau chỗ máy dầu, nó chụp cái tay quay đặt vào họng máy, sẵn sàng đợi mệnh lệnh. Tú Linh phóng lên buồng lái chỗ ông lão rồi đứng cạnh ông, như muốn bảo đảm chuyện gì đó, còn anh Hùng thì cặp kè vai tôi dẫn ra phía mũi tàu. Tôi tò mò hỏi anh:
– Anh Hùng, nếu trên núi có miễu sao mình không dùng Thiên Đăng Ẩn Quang Chú của thằng Sinh diệt luôn một thể? Tội gì phải bỏ chạy?
Anh Hùng cười, không phải kiểu cười chế nhạo mà nghe như muốn chỉ bảo tôi:
– Chú đó là để diệt ma cỏ, ma xó như anh đã nói. Còn những vụ đập miễu kiểu như phải vào hang động, hoặc là những nơi như thế này mà phát Chú không khác gì “Lạy ông con ở bụi này” cả. Có thể đuổi được tụi ranh ma, nhưng có những loài mày con chưa biết tên, hình dạng, đặc tính, điểm mạnh, điểm yếu các thứ nữa. Nói chung làm gì việc gì, cẩn thận phải là ưu tiên hàng đầu, lúc thằng Sinh phát Chú ở Hòn Sơn thì nó đã ý thức được rằng con Reahu, là con đầu sỏ ở đó đã bị diệt nên mới phát Chú.
Đoạn, anh nhìn vào phần dưới của mũi tàu săm soi gì đó, thấy ổn anh liền quay lại nói tiếp:
– Thực tình thì anh không phải thằng nói nhiều, nhưng nguyên đám tụi mình sau này vào sinh ra tử với nhau nên anh sẽ giải thích còn mày ráng nghe. Vùng Đảo Bia Mộ này chỉ cần đánh động thôi là cầm chắc cái chết, cũng may nhờ có cái vô lăng, chính nó đã làm cho máy tắt trước khi đi vào vùng nguy hiểm. Người làm ra nó không phải là tay hàng thịt dạng vừa đâu. Giờ anh sẽ quay đầu tàu, lúc đó thằng Sinh sẽ nổ máy đồng nghĩa với chuyện làm kinh động đám trên núi kia, Tú Linh sẽ giữ vô lăng tiếp ông lão, còn mày, anh muốn mày quan sát tình hình, lỡ có gì xảy ra anh la lên thì mày bắt Ấn, nhờ Thiên Hổ Phù làm con mắt cho cả bọn là như vậy. Hiểu chứ?
Quả thật lần này anh Hùng có nói hơi nhiều, nhưng tôi hiểu vì sao anh làm vậy, anh sẽ không để cho chuyện gì xảy ra với cả bọn như anh Thông! Nghe xong, sĩ khí tôi cũng có phần dâng cao. Tôi liền gật đầu cái rụp rồi hỏi:
– Quay đầu tàu kiểu gì anh?
Anh cười rồi vịn vào mạn trái của chiếc tàu, đu mình ra ngoài, một chân anh trụ thật vững còn chân kia thì vung lên đạp mạnh vào đầu tàu trong khi tôi trố mắt đứng nhìn. Ban đầu chiếc tàu không hề động đậy, tôi nghĩ thầm làm sao mà động đậy được chứ, sức người chứ có phải sức trâu đâu, nhưng đã quá nhiều lần sự ngờ vực của tôi luôn luôn sai bét. Và lần này cũng vậy, chiếc tàu bắt đầu trở mình, chầm chậm quay đầu lại, nhưng kỹ lại thấy mắt cá chân anh có một hình xăm tròn ỉnh đang phát sáng, chẳng lẽ anh dùng Ấn, Chú nào đó để tăng sức mạnh.
Lúc này Sinh cũng đã bắt đầu quay máy dầu, tiếng nổ máy giòn khấu vang lên cũng là lúc từ trên triền núi có một luồng băng phong thổi xuống làm tôi lạnh cả sống lưng. Chiếc tàu bắt đầu di chuyển trong khi anh Hùng vẫn còn đu mình trên mạn tàu, nhìn ra phía sau. Ông lão lúc này đứng không còn vững nữa, khi ông quay ra phía sau nhìn thì ngã phịch xuống luôn, cũng may nhờ có Tú Linh đứng trên điều khiển cho chiếc tàu chạy thẳng. Tôi cũng ráng đưa mắt nhìn về phía sau nhưng chỉ có luồng gió thổi lên và bọt biển trắng xóa khi chân vịt máy dầu xé nước mà thôi. Từ lúc quay máy xong, Sinh cũng ngóc đầu lên xem xét tình hình, chợt nó xanh mặt gọi với lên:
– Đại ca!…
Anh Hùng khua tay:
– Kệ nó, cho nó rượt đi, mình qua màn sương là được, nó không dám ra ngoài đâu!
Tôi hỏi:
– Cái gì rượt vậy anh…
Anh nói:
– Theo như anh thấy, Hòn Tre này nằm trong khu cực sâu của thế vòng tròn Bát Quái ở Việt Nam. Ví như Hải Nam là Dương trong Âm, đó là lẽ hiển nhiên, nhưng Hòn Tre là Dương trong Âm mà lại trở thành khu nghĩa địa, điều đó đi ngược lại với đạo lý bình thường. Tuy nhiên, đó là chuyện lục lâm thích, anh đoán chỗ này là ổ của những hàng thịt, vừa rồi thấy có người xâm nhập liền thả một con Thối Nha Hồn Ngư, vốn là loài vật giữ cửa chuyên ăn ác vong ở nghĩa địa. Chúng ta đang bị chúng truy đuổi.