[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 49: Đảo của người chết

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 49: Đảo của người chết

Kỳ trước, Sau khi hay tin người làm ra cái vô lăng có khắc kinh văn đã chết, cả bọn quyết định cùng ông lão lên đường tới Nam Du tìm hiểu ngọn ngành. 

– Tại sao lại bắt tàu đi Nam Du vậy ông? Sao không lấy tàu này tự chạy ra…

Tôi bỏ dở câu hỏi, tự thấy mình hỏi có phần hơi ngu. Vô lăng bị anh Hùng bẻ ra mất rồi làm sao mà lái tàu? Dường như anh cũng nhận ra việc mình vừa làm có phần hơi… lố hay sao ấy. Anh ném cái vô lăng cho Thạch Sinh rồi bảo nó gắn lại giúp anh. Nó nói: 

– Này thì làm màu…

Sau đó còn cười nắc nẻ mấy cái nhưng vẫn không dám cãi. Nó phóng lên tàu, đục đẽo cũng phải một hồi mới xong. Ông lão nói: 

– Mấy thầy… Mấy thầy đúng là cao cường, cái gì cũng biết làm!

Tú Linh nói: 

– Dạ thưa, cái này để tạm bợ thôi nghe ông. Sau này, về phải để thợ mộc chuyên nghiệp sửa lại cẩn thận mới được, chứ một lát lên nhà ông cụ ở Nam Du cũng phải bẻ ra lần nữa thôi.

Tôi để ý thấy Tú Linh nói chuyện với ông ta khá lễ phép, không còn thái độ chủ cả như lúc nói chuyện với tôi, anh Hùng hay thằng Sinh nữa.

Nói sơ về Nam Du, hay chính xác hơn là Quần đảo Nam Du gồm có hai mươi mốt đảo lớn nhỏ song song nhau theo hướng Bắc – Nam, nằm ở hướng Đông Nam đảo Phú Quốc trong vịnh Thái Lan, cách bờ biển Rạch Giá khoảng sáu mươi lăm hải lý, cách Hòn Sơn Rái khoảng hai mươi hải lý (một hải lý bằng khoảng một phẩy tám kilomet). Quần đảo này thuộc quản lý của xã An Sơn và xã Nam Du, Rạch Giá, Kiên Giang. 

Chúng tôi lênh đênh trên biển, phải nói đi bằng tàu cá cảm giác khác hẳn những lần tôi đi chơi đảo bằng tàu cao tốc. Mặc dù tàu cao tốc cũng được phép lên đứng trên boong nhưng cảm giác nó đem lại không được như lúc này: gió lùa qua tóc tôi, ríu rít mừng lắm. Vừa vào địa phận Nam Du thì trên biển lồi lõm những hòn đảo hiện ra xa tít ở đường chân trời. Cảm giác tự do thì khỏi phải nói tới, lâu lâu đổi phương tiện di chuyển như vậy thích thật. 

Đang xé nước phóng như bay, bỗng tôi nghe tiếng máy “tạch, tạch” mấy cái rồi cả tàu giật mạnh. Theo quán tính, tôi nhoài cả người về trước. Một màn sương dày không biết từ đâu kéo đến che hết cả tầm nhìn. Anh Hùng, Tú Linh và Sinh nãy giờ ngồi trong khoang cũng mở cửa chạy lên xem, khuôn mặt họ hết sức nghiêm túc.

Con tàu kêu lên vài tiếng rồi chết máy.

Chỉ còn nghe lại những tiếng kẽo kẹt của ván ép đã cũ hai bên mạn tàu, tiếng rẽ nước chầm chậm róc rách bên tai, chen giữa đó là âm thanh “u u” như khi ta dùng miệng thổi vào cổ chai. Tôi hốt hoảng nhìn sang anh Hùng, thấy anh đang chống tay vào mạn tàu phóng ánh nhìn về phía xa. Tôi cũng bắt Ấn rồi nhìn về hướng đó. Có một ngôi mộ mọc lên giữa biển cả mênh mông, không, chính xác hơn là chỉ có cái bia mộ đang bị sóng biển khẽ đập vào. Mô đất ở dưới không biết có phải mộ huyệt hay không, chỉ thấy màu đất đen xì. Anh Hùng nói: 

– Chết mẹ, lạc vào Hòn Tre rồi!

Tôi nói: 

– Ủa anh, Hòn Tre là ở khúc trong mà, còn gần hơn Hòn Sơn mình đi nữa? Sao mình lạc xa vậy?

– Không, là Hòn Tre “kia”, không phải cái ở gần Rạch Giá như mày nói.

Sinh nói: 

– Vậy là thật rồi. Tui có nghe nói là hòn này thuộc quần đảo Nam Du nhưng không có dân cư sinh sống, người ta dùng nó làm nghĩa địa. Nó còn có tên gọi khác là Đảo Bia Mộ.

Tôi thắc mắc: 

– Tại sao?

Anh Hùng không trả lời mà khều vai, kêu tôi nhìn về hướng mũi tàu. Trước mắt tôi, trong màn sương dày đặc màu xám tro, dần hiện lên một trái núi khổng lồ. Nhưng thay vì những rừng cây xanh màu lá như những trái núi bình thường thì nơi đây thấp thoáng một thứ gì khác, cảm giác như một thế lực vô hình. Ngoài sương mù còn có khói bốc lên, rất nhiều, Sương mù màu xám còn khói thì màu trắng, trông như những bóng ma đi lang thang trên triền núi. Và có hơn một trăm, hai trăm hay nhiều hơn nữa những bia mộ, trông chúng vẫn còn như mới chứ không có dấu hiệu hư hao gì cả.

Nhưng mà như lời anh Hùng nói thì không có cư dân sống trên đây mà, chẳng lẽ… Tôi định chắp tay bắt Ấn nhưng Sinh đã vội ngăn lại. Nó nói: 

– Đừng có chơi dại!

Tôi hỏi, hơi khó chịu: 

– Sao vậy?

Anh Hùng nhìn lên vai tôi rồi nói: 

– Thiên Hổ đang nổi giận, nó nhe nanh dữ lắm. Mày mà bắt Ấn kéo tay nó ra khỏi mắt mày lần này chắc số phận nguyên đám xuống đáy biển ở, làm mồi cho cá rỉa.

Đoạn anh Hùng nhìn lên ông lão, giờ đang nấp sau vô lăng: 

– Ông đợi tàu quay lại, rồi sau đó nhắm mắt, cố giữ vô lăng cho vững, cứ thế mà đi ra thôi.

Anh nhìn sang Sinh và Tú Linh, hai người cũng hiểu ý. Sinh chạy ra sau chỗ máy dầu, nó chụp cái tay quay đặt vào họng máy, sẵn sàng đợi mệnh lệnh. Tú Linh phóng lên buồng lái chỗ ông lão rồi đứng cạnh ông, như muốn bảo đảm chuyện gì đó, còn anh Hùng thì cặp kè vai tôi dẫn ra phía mũi tàu. Tôi tò mò hỏi anh: 

– Anh Hùng, nếu trên núi có miễu sao mình không dùng Thiên Đăng Ẩn Quang Chú của thằng Sinh diệt luôn một thể? Tội gì phải bỏ chạy?

Anh Hùng cười, không phải kiểu cười chế nhạo mà nghe như muốn chỉ bảo tôi: 

– Chú đó là để diệt ma cỏ, ma xó như anh đã nói. Còn những vụ đập miễu kiểu như phải vào hang động, hoặc là những nơi như thế này mà phát Chú không khác gì “Lạy ông con ở bụi này” cả. Có thể đuổi được tụi ranh ma, nhưng có những loài mày con chưa biết tên, hình dạng, đặc tính, điểm mạnh, điểm yếu các thứ nữa. Nói chung làm gì việc gì, cẩn thận phải là ưu tiên hàng đầu, lúc thằng Sinh phát Chú ở Hòn Sơn thì nó đã ý thức được rằng con Reahu, là con đầu sỏ ở đó đã bị diệt nên mới phát Chú.

Đoạn, anh nhìn vào phần dưới của mũi tàu săm soi gì đó, thấy ổn anh liền quay lại nói tiếp: 

– Thực tình thì anh không phải thằng nói nhiều, nhưng nguyên đám tụi mình sau này vào sinh ra tử với nhau nên anh sẽ giải thích còn mày ráng nghe. Vùng Đảo Bia Mộ này chỉ cần đánh động thôi là cầm chắc cái chết, cũng may nhờ có cái vô lăng, chính nó đã làm cho máy tắt trước khi đi vào vùng nguy hiểm. Người làm ra nó không phải là tay hàng thịt dạng vừa đâu. Giờ anh sẽ quay đầu tàu, lúc đó thằng Sinh sẽ nổ máy đồng nghĩa với chuyện làm kinh động đám trên núi kia, Tú Linh sẽ giữ vô lăng tiếp ông lão, còn mày, anh muốn mày quan sát tình hình, lỡ có gì xảy ra anh la lên thì mày bắt Ấn, nhờ Thiên Hổ Phù làm con mắt cho cả bọn là như vậy. Hiểu chứ?

Quả thật lần này anh Hùng có nói hơi nhiều, nhưng tôi hiểu vì sao anh làm vậy, anh sẽ không để cho chuyện gì xảy ra với cả bọn như anh Thông! Nghe xong, sĩ khí tôi cũng có phần dâng cao. Tôi liền gật đầu cái rụp rồi hỏi: 

– Quay đầu tàu kiểu gì anh?

Anh cười rồi vịn vào mạn trái của chiếc tàu, đu mình ra ngoài, một chân anh trụ thật vững còn chân kia thì vung lên đạp mạnh vào đầu tàu trong khi tôi trố mắt đứng nhìn. Ban đầu chiếc tàu không hề động đậy, tôi nghĩ thầm làm sao mà động đậy được chứ, sức người chứ có phải sức trâu đâu, nhưng đã quá nhiều lần sự ngờ vực của tôi luôn luôn sai bét. Và lần này cũng vậy, chiếc tàu bắt đầu trở mình, chầm chậm quay đầu lại, nhưng kỹ lại thấy mắt cá chân anh có một hình xăm tròn ỉnh đang phát sáng, chẳng lẽ anh dùng Ấn, Chú nào đó để tăng sức mạnh. 

Lúc này Sinh cũng đã bắt đầu quay máy dầu, tiếng nổ máy giòn khấu vang lên cũng là lúc từ trên triền núi có một luồng băng phong thổi xuống làm tôi lạnh cả sống lưng. Chiếc tàu bắt đầu di chuyển trong khi anh Hùng vẫn còn đu mình trên mạn tàu, nhìn ra phía sau. Ông lão lúc này đứng không còn vững nữa, khi ông quay ra phía sau nhìn thì ngã phịch xuống luôn, cũng may nhờ có Tú Linh đứng trên điều khiển cho chiếc tàu chạy thẳng. Tôi cũng ráng đưa mắt nhìn về phía sau nhưng chỉ có luồng gió thổi lên và bọt biển trắng xóa khi chân vịt máy dầu xé nước mà thôi. Từ lúc quay máy xong, Sinh cũng ngóc đầu lên xem xét tình hình, chợt nó xanh mặt gọi với lên: 

– Đại ca!…

Anh Hùng khua tay: 

– Kệ nó, cho nó rượt đi, mình qua màn sương là được, nó không dám ra ngoài đâu!

Tôi hỏi: 

– Cái gì rượt vậy anh…

Anh nói: 

– Theo như anh thấy, Hòn Tre này nằm trong khu cực sâu của thế vòng tròn Bát Quái ở Việt Nam. Ví như Hải Nam là Dương trong Âm, đó là lẽ hiển nhiên, nhưng Hòn Tre là Dương trong Âm mà lại trở thành khu nghĩa địa, điều đó đi ngược lại với đạo lý bình thường. Tuy nhiên, đó là chuyện lục lâm thích, anh đoán chỗ này là ổ của những hàng thịt, vừa rồi thấy có người xâm nhập liền thả một con Thối Nha Hồn Ngư, vốn là loài vật giữ cửa chuyên ăn ác vong ở nghĩa địa. Chúng ta đang bị chúng truy đuổi. 

Anh vừa nói xong tôi nghe bên tai những tiếng rít gió, kèm theo đó là mặt biển vốn đã động nay còn có những gợn sóng khổng lồ như có chiếc tàu chở dầu nào đó chạy gần bên. Tôi cũng có chút ngứa tay muốn bắt Ấn xem con này là thứ gì. Anh Hùng gọi về phía sau: 

Còn chút nữa thôi!

Rồi anh phóng lên đứng cạnh tôi, anh nói: 

– Té thôi, không có gì phải căng.

Con thuyền phóng ra ngoài, màn sương chợt biến mất, biển lại êm đềm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chút xíu nữa thì bọn Hùng Bonsai đã lọt vào vùng Đảo Bia Mộ đầy rẫy hiểm nguy, rất may là cái vô lăng khắc kinh văn đã phát huy công dụng kịp thời giúp cả bọn quay đầu chạy kịp. Chuyện gì sẽ chờ đợi Hùng Bonsai và đồng bọn ở đảo Nam Du? Mời các bạn theo dõi kỳ sau.

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share