Lại nói ở kỳ trước, Thông suýt chút bị vong bắt mất hồn, còn Hùng lại phát hiện tung tích kỳ nam. Nhưng truyền thuyết Tiên cá hồ Tà Pạ thì liên quan gì tới vật quý ấy?
Nhắc đến Tiên cá hồ Tà Pạ, đúng là Thông có nghe truyền thuyết này. Rất lâu về trước, trên núi không có hồ sâu như bây giờ mà chỉ có một khe suối và một cái ao nước. Thường ngày người dân gần đó vẫn đến suối sinh hoạt. Tuy nhiên, đến một ngày, các vụ mất tích xảy ra. Kỳ lạ ở chỗ, không hề có dấu vết gì cả, giống như những người đó bị bốc hơi vậy. Từ đấy về sau, không còn ai dám bén mảng ra suối nữa, kể cả ngày hay đêm. Cũng từ đó, dân làng hay nghe được tiếng hát của một cô gái trẻ. Chỉ là những âm điệu ngân nga nhưng lại hết sức sâu lắng và da diết.
Giữa đêm tĩnh mịch, từ phía suối vọng về âm thanh đó, mười phần chắc chín là không phải điều tốt rồi. Tuy nhiên, cứ đêm nào cũng nghe, từ canh ba đến gà gáy, cũng làm cho nhiều người não lòng, đặc biệt là các cậu thanh niên. Có người nọ tò mò, ra suối rình xem thử rồi cũng mất tích. Người khác thì quyết chí tìm ra đáp án, gặp ma giết ma, gặp quỷ giết quỷ, kéo theo mấy người nữa ra suối. Đêm đó khi tiếng hát im bặt, đột ngột cũng là lúc tiếng hét đầy đau đớn vang lên, rồi không gian lại trở về sự tĩnh mịch. Nhưng chỉ một chốc sau, tiếng hát lại cất lên như cũ.
Dân làng hết sức hoảng loạn, cầu cứu quan binh. Quan trấn lúc đó cử hai cơ (khoảng 30 lính) đến suối xem xét, lệnh đóng lại đó cho đến khi giải quyết được mối lo cho bà con yên ổn làm ăn mới rút về. Tuy nhiên, hôm sau dân làng đem cơm đến thì thấy khung cảnh tan hoang, dưới đất là máu và bùn đất bầy nhầy ruột gan, tứ chi vương vãi như bị xé ra một cách đầy tức giận. Chuyện này làm quan trấn lo lắm. Mất hai cơ lính có thể đổ cho phỉ, nhưng nếu ông viết sớ dâng lên triều thì ai mà tin, họ còn gán cho ông cái tội bất tài nữa thì khổ. Tâm trạng bất an, vị quan này mới ra đình thần vái lạy. Lúc này, dân làng xôn xao cả lên, đã bắt đầu có người định bỏ làng ấp mà đi.
Bỗng từ ngoài đình, có một chàng trai độ chừng hai tám, hai chín tuổi, tóc búi củ hành, mặt mày khôi ngô, thân hình tuy có vẻ thư sinh nhưng lại rắn chắc, mình mặc áo đạo, tay cầm gậy trúc, đến tìm gặp vị quan trấn. Người này nói trên suối có yêu quái, anh ta trị được con quái đó. Sáng mai giờ Thìn ba khắc sẽ đem đầu nó đến trình làng, bằng không sẽ chịu làng phạt. Anh ta để hành lý lại làm tin.
Quan trấn hỏi nếu trị được con quái, tiền thù lao tính bao nhiêu. Anh ta cúi đầu, chỉ xin làng nếu trừ được yêu thì chỉ cần cho phép anh đến xem cái hộp chôn dưới lư hương đình thần. Trong hộp đó có vật gì, nó cũng sẽ thuộc về anh. Quan trấn suy nghĩ. Đình thần lập cũng gần trăm năm, chưa từng nghe dưới lư hương có vật gì, cũng không đoán nổi nó là đồ gì, có quý giá hay không nên cũng đành thay mặt dân làng mà đồng ý. Miễn sao chàng thanh niên kia trừ được yêu quái cho dân làng là được. Chàng trai vui vẻ nhận lời, hẹn sáng mai đem đầu yêu quái đến, nói đoạn anh ta ra chợ, mua hai vò rượu rồi đi thẳng lên suối.
Anh lấy trong người ra một số vật dụng như dao, móc câu, rồi cởi lớp áo đạo ra, nai nịt gọn gàng. Trời đã bắt đầu tối, anh nhóm lửa, lấy rượu ra uống với lương khô. Trên núi, bóng đêm ập xuống nhanh đến không ngờ. Chỉ một chốc sau, xung quanh đã phủ đầy sương mù dày đặc. Chàng trai cứ thong dong vừa ăn vừa uống. Đến gần nửa đêm thì ngà ngà, loạng choạng đứng dậy định đi vệ sinh, bỗng anh nghe tiếng rẽ nước từ phía suối.
Anh vội quay lại, lúc này dưới hồ, chỗ suối đổ vào, mặt hồ như được phủ một lớp lân tinh. Ánh sáng màu xanh vừa huyền diệu vừa ma mị chiếu sáng một phần, anh thấy bóng một người con gái đang ngâm nửa thân mình dưới nước, không gian lúc này thoang thoảng mùi hương rất dễ chịu.
Hiếu kỳ, chàng trai mạnh dạn tiến bước về trước. Lúc này, ngoài mùi hương, anh ta còn bị thu hút bởi một giọng hát ngân nga rất nhập tâm. Người con gái nọ quay lưng với anh, chỉ để lộ ra đôi vai trần và mái tóc dài đen nhánh, nước da trắng ngần. Càng đến gần, chàng trai như mụ mẫm cả người, cứ đờ đẫn mất hồn, nhắm hướng cô gái mà đi. Cái hồ này rộng chỉ chừng hai trượng, gọi là ao mới đúng. Nước ở giữa sâu chừng một trượng, gần bờ thì nông hơn rất nhiều. Cậu trai trẻ bước hẳn xuống hồ, hoàn toàn như người mất hồn. Bỗng tiếng hát im bặt đột ngột, cô gái đó như có vật gì kéo về phía bờ, chỉ cách anh gang tấc, tựa hồ đưa tay ra có thể chạm vào làn da ngà ngọc và đôi vai kiều diễm.
Không gian lúc này không có một tiếng động, cả núi rừng như đang lo sợ cho chàng trai vắn số, không dám hó hé tiếng nào. Bỗng tảng đá phía sau anh cử động, thì ra đó là một con thằn lằn khổng lồ. Lớp da sần sùi làm nó trông như một tảng đá nếu nằm im. Hai mang của nó có những cái mào trông như loài thằn lằn Mexico. Nó đứng thẳng dậy cao gấp đôi người lớn, miệng đầy những nanh sắc đang nhe ra chuẩn bị vồ một cú vào đầu chàng trai. Cú vồ nhanh và canh rất chuẩn, hứng trọn cú đó chắc ngọc đá cũng nát chứ đừng nói gì người thường, nhưng anh ta còn nhanh hơn nó vài bậc. Lúc nó chuẩn bị vồ xuống, anh đã thủ thế móc sẵn cây dao, nghiêng người ra sau né cú đớp. Tay trái cầm dao, tay phải anh nắm cái mào. Lợi dụng đặc tính loài thằn lằn đớp xong hay rụt cổ lại để nâng người lên cao, một dao đâm thẳng vào cổ con quái tích.
Thì ra chàng trai này lúc sáng đã có lên núi, phát hiện được một số dấu tích sinh sống của loài Thạch Tích Lĩnh (thằn lằn núi đá). Loài này bình thường chỉ dài chừng một sải tay người lớn, nhưng trong trường hợp ăn phải ngọc quý giúp hấp thu dưỡng chất không ngừng thì nó mới to lớn lên nữa. Trước đây anh ta chỉ nghe hoặc thấy Tích Lĩnh dài hai thước là cùng, còn con này dễ phải dài đến sáu bảy thước, tứ chi to như cột, cuối đuôi mọc ra thứ như lông ở đuôi ngựa, ngâm nước nhìn rất giống tóc.
Con quái Tích này nằm sát mép nước. Đêm đến, nó dùng phần đuôi phát ra dao động tần số cao, nghe xa như tiếng hát. Miệng nó nhả ra chất dịch như lân tinh để tạo mùi và màu mờ ảo làm người ta bị ảo giác, dẫn dụ con mồi đến mép nước rồi một đớp nuốt gọn. Tuy nhiên hôm nay, nó đã gặp phải dân trong nghề. Dăm ba trò lừa mị đó không qua mắt được cậu trai kia. Trong loại rượu anh uống có thuốc chống ảo giác. Anh tương kế tựu kế, ép con quái phải xuất đầu lộ diện.
Cú đâm vừa rồi tuy mạnh nhưng vẫn chưa làm con Quái Tích suy yếu. Nó hất chàng trai ra rồi lui về sau, hạ cổ xuống, thè lưỡi, giương to mắt quan sát. Anh ta lộn vòng rồi đáp đất nhẹ nhàng. Trong lòng đã có cách đối phó nên anh mạnh dạn lao tới, sẵn tay phóng cây móc về phía con quái. Con quái dễ dàng dùng đuôi đánh văng nó đi, toan giơ vuốt lên táng vào anh, nhưng anh đã tính trước, cái móc câu chỉ để con quái phân tâm. Trong tích tắc anh hạ thấp người, trượt đến dưới cằm con vật, tay phải anh cầm chắc con dao, lợi dụng cú trượt người để rạch một đường dài dưới cổ nó. Đối với loài Tích Lĩnh này, điểm yếu chỉ có tim. Nó có hộp sọ dày, khó dùng tay đánh nát được. Tim thì nói dễ không dễ, nói khó không khó, do nó nằm dưới thấp, phải tiếp cận rất trầy trật.
Cú rạch vừa rồi tiếc là vẫn chưa đủ lực chọc thẳng vào tim, tuy nhiên cũng làm nó trọng thương. Con vật điên tiết lên, dùng chi trước cào chàng trai để gạt ra. Anh ta giơ tay đỡ liền bị hất đi xa vài thước. Cũng may anh đã chuẩn bị sẵn, dưới lớp tay áo là những mảnh kim loại, không thì tay anh đã bị chặt thành bốn khúc. Con quái đang suy yếu, có dấu hiệu thoái lui để chạy trốn. Nếu để nó trốn được thì e là bắt lại nó khó hơn lên trời.
Nghĩ vậy, anh ta tiếp tục tấn công. Anh chạy vòng về hướng con quái định bỏ chạy, ném móc câu về phía nó. Lần này nó đã đề phòng hơn, chỉ né tránh chiếc móc, mắt vẫn theo dõi đối phương. Không nao núng, anh vẫn xông tới đầy chắc chắn. Vào thế kẹt, nó phóng chiếc lưỡi ra quấn chặt người anh, định lôi cho cả vào miệng. Tuy nhiên, anh chỉ đợi có vậy, vung dao lên cắt đứt chiếc lưỡi đầy gai nhớp nhúa. Con vật chồm dậy rống lên thảm thiết. Thấy nó đứng cao người, anh nhanh chóng nhắm ngay ngực nó ghim thẳng một dao gần lút cán rồi lách sang một bên đề phòng nó đổ gục đè lên anh. Con quái giãy vài giây rồi đổ xuống, âm thanh vang lên như đá đổ, cát bụi bay mù mịt.
Thì ra “tiên cá” hồ Tà Pạ là do một con Cự Tích Lĩnh biến hóa thành. Chàng thanh niên đã hạ sát được nó, phần thưởng chờ đợi chàng là gì? Mời bạn tiếp tục đón đọc kỳ sau.