[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 42: Quỷ đút cơm, ma cho tiền

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 42: Quỷ đút cơm, ma cho tiền

Kỳ trướcMục tiêu mới của cả băng là Hòn Sơn – Kiên Giang, nơi Thạch Sinh được nhờ vả một phi vụ đập miễu khá lớn.

Khởi hành từ Ba Thê, chạy xe máy chẳng được bao lâu chúng tôi đã đến bến tàu Rạch Giá vừa kịp mua bốn vé. Hòn Sơn, hay còn gọi là Hòn Sơn Rái, là xã đảo phía Tây Nam tỉnh lỵ Kiên Giang, cách Rạch Giá tầm 40km. Đây là một địa điểm du lịch mới nổi thu hút rất nhiều phượt thủ từ chuyên tới không chuyên, với nào nón, nào áo giáp mô tô, áo dạ quang, đủ các thứ làm chiếc tàu khách trông như tàu quân sự, ngột ngạt khó chịu. 

Sinh có vẻ hòa nhập nhanh vì cậu ta đã kịp nốc gần lít Gò Đen trên đường đi, vừa ngồi xuống ghế là ngủ khì ngay. Cần nói thêm là Hùng cũng chẳng hỏi Sinh về cái miễu ngoài này là loại gì, ai thuê cậu ta, vân vân. Hình như đó cũng là một quy tắc bất thành văn trong giới lục lâm: đừng tò mò về công việc của nhau. Riêng chuyện đi Kiên Lương, Sinh đã đồng ý với anh Hùng rồi, cho nên chắc hôm sau khi về đất liền, chúng tôi sẽ tiếp tục hành trình. 

Tàu chạy hơn một giờ thì đến nơi. Vừa cập bến, Sinh như bừng bừng sinh khí, lên cầu cảng đi thẳng. Cuối cảng có một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, đang đợi sẵn trên con xe còn nát hơn chiếc mà Hùng đi với Thông đợt nọ. Hai chiếc xe tống ba, chạy men theo những con dốc ngoằn ngoèo dưới chân núi. Chỉ chút là đến một căn nhà nhỏ, bên ngoài đứng bảy tám người đang láo nháo, thấy Sinh bước vào, bỗng họ im bặt. Có lẽ đây là nhà có người bị vong nhập. Tôi hồi hộp hết sức, trước giờ chưa từng tận mắt thấy chuyện trục vong. Lần hồi nhỏ, tôi chỉ được nghe kể lại. Hình ảnh một vị đạo sĩ khấn chú, dán bùa, múa kiếm các thứ bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi. 

Trong sảnh nhà chính, trước mắt tôi chỉ có một bé trai chừng mười hai mười ba tuổi, tóc tai bù xù, mắt trợn ngược, miệng trào bọt mép không ngớt, tay chân co quắp. Sinh nhét chai Gò Đen vào túi quần, quay sang mẹ đứa bé nói: 

Như giao kèo, tôi trục ra, lúc nó tỉnh bà cho nó dẫn đường lên chỗ đó cho tôi, khi đó nó về, được chưa?

Người mẹ gật đầu cảm tạ. Sinh không làm gì khác, tóc cậu vẫn còn rối do gió biển, người đầy mùi rượu, quần áo có phần xốc xếch, trong tay cũng không có gươm ngọc phất trần gì cả – có thể nói chính xác cậu chỉ có đôi bàn tay. Sinh ngồi xuống kế bên thằng nhóc, khẽ xắn tay áo bên Ấn Phục Ma, lấy tay đó chụp lên trán nó, tay còn lại dùng ngón trỏ và ngón giữa thọc vào miệng thằng bé. Rồi Sinh khẽ chau mày một cái, lôi tọt ra một con gì đấy như đỉa nhưng dài gần nửa mét. Thân nó đầy gân máu đen, bốc mùi hôi thối, dưới “bụng” là chi chít các giác hút bám như mực vậy.

Con vật lạ vừa lôi ra ngoài chưa được vài giây đã khô đét lại rồi rã ra như cát bụi. Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người lúc đó, thằng bé tỉnh dậy như chưa từng trải qua cơn thập tử nhất sinh. Sinh đứng dậy phủi tay, ra vẻ như chuyện này hết sức cỏn con, kiểu như nếu không vì mục đích nào đó sâu xa khác thì đừng mơ cậu nhúng tay vào làm. Đoạn, Sinh quay sang nói với gia đình đứa bé: 

Xong rồi đó, giờ theo đúng cam kết, tui nhờ thằng nhỏ này dẫn đường cho tui. Xong việc ông bà đến rước nó!

Cha mẹ đứa bé gật đầu, Sinh dặn họ đứng ở Bắc đảo đợi dưới chân núi, chuyện sẽ xong sớm thôi. Không được phép đi theo Sinh, nếu không thì tự rước họa vào thân.

Tới lúc theo chân Sinh đi lên lưng chừng Ma Thiên Lãnh, dừng trước một hốc đá nhỏ, tôi vẫn chưa thể hiểu nổi tất cả những chuyện vừa mới xảy ra. Chính xác chúng tôi vừa đặt chân lên đảo được bốn mươi phút và Sinh vừa thu phục được một con yêu, còn hiện giờ thì chuẩn bị đánh trọn ổ của nó. Đứa bé được Sinh cho về, nó tuy vẫn còn mệt sau chuỗi ngày bị vật nhưng vẫn ráng ù té chạy một mạch xuống chân núi. Nó quá sợ cái hang đá này rồi. Lúc này, Sinh mới quay sang nói với Hùng: 

– Thằng đó sau này có thể là dân đập miễu tiềm năng đó anh, sinh giờ Dần, ngày Dần, tháng Dần, tam muội chân hỏa được đốt bằng ba mắt hổ, vía nó nặng như núi, vậy mà… vậy mà nó chỉ cầm có một cái đồng xu ở trước cái hang này về thì bị vật. Nghe thú vị chưa?

Sinh đến lúc này mới móc chai Gò Đen trong túi quần ra, làm một hơi rồi nói ngồi nghỉ chút, sẵn cậu kể chuyện cho nghe. Anh Hùng và Tú Linh vẫn bình thường, có lẽ họ hiểu được câu chuyện Sinh vừa gặp. Cho nên khi Sinh nói cậu ta sẽ kể chuyện, anh Hùng cho rằng người nghe nên là tôi thôi. 

Bốn ngày trước, Sinh nhận được cuộc gọi của mẹ thằng bé, bà ta lại biết Sinh qua một người bạn đã từng nhờ Sinh đập miễu, mà người bạn đó lại có mối quan hệ nhờ Sinh đập miễu thông qua lời giới thiệu từ một người bạn khác nữa. Thằng bé từ nhỏ đến giờ, vía phải nói mạnh đến át cả tổ tông, có nó trong nhà đôi khi cúng ông bà còn không về được. 

Buổi chiều nọ, nó dẫn một đoàn khách tham quan lên đỉnh Ma Thiên Lãnh. Lúc đi xuống, trong khi khách nghỉ mệt, nó nghe có tiếng động ở bụi cây phía sau, nghĩ là có thú rừng cho nên định rượt bắt. Đoàn khách chỉ thấy nó lủi vào trong đó chừng mười lăm phút, khi quay ra thì không thấy có con thú nào cả, trên tay là một đồng xu như tiền cổ, màu đen nhánh, nhưng nhìn nó có vẻ phờ phạc đi lắm. Chưa đến được chân núi thì nó đã bị vật đến ngất đi, tay chân co quắp lại y như lúc nãy, chỉ ú ớ không ra tiếng, gia đình ập tức nhờ thầy – Thạch Sinh!

Sinh sau khi nghe kể xong, đoán được khu lưng chừng núi Ma Thiên Lãnh ắt có mộ huyệt bị trấn yểm. Tuy nhiên, lúc này nhìn quanh thì không thấy. Chắc kẻ yểm cũng sử dụng một loại kỹ thuật tương tự như Tiêu Đồ Hống tại Vách Ma Giấu, ảo giác che mắt không cho người khác xâm nhập. Thằng bé này do vía nặng quá, phần nào áp tỏa được trận yểm bên ngoài nên vượt qua được. Đến trước cửa hang này đây thì gặp được đồng xu, còn gặp như thế nào thì nó không tài nào nhớ nổi. 

Sinh lại cho rằng, khả năng cao sẽ có một bà lão ngồi ở cửa hang, thấy nó đến thì cho đồng tiền – đây gọi là Quỷ đút cơm, Ma cho tiền mục đích để vật chết những kẻ xâm phạm đến khu vực được yểm. Nốc thêm một hơi rượu nữa, Sinh quay sang nói với anh Hùng: 

– Tới khúc này mới hay nè anh…

Anh Hùng cũng thấy cậu ta nghiêm túc, cho nên cũng giả vờ chăm chú lắng nghe: 

– Đồng tiền thằng bé cầm được chính là vật tùy táng theo nghi thức Quỷ Reahu, có một cái ấn bằng đồng đen!

Nghe tới đó, anh Hùng chú tâm hẳn về cục đồng đen. Sau đợt quay về từ Núi Két, Sinh tu ở chùa cũ không được bao lâu thì chuyển đi. Trước khi chuyển đi, có một người bạn lâu năm của sư trụ trì đem đến gửi chùa một bộ kinh thư, ghi chép lại đời sống vùng Thuỷ Chân Lạp lúc trước. Khoảng cuối thế kỷ mười tám, tình hình bên đấy hết sức rối ren. Một vị hoàng thân tên Lạp Nel, sau khi mưu sát vua không thành, dẫn theo một số tuỳ tùng trốn ra biển Tây, không dám lên bờ mà cũng không dám sang Xiêm La do sợ bị bắt lại. Sử ghi chép lại chỉ biết ông ta trú thuyền tại các đảo nhỏ thuộc địa phận Kiên Giang ngày nay, chờ ngày nội công ngoại kích tái chiếm kinh thành. 

Không bao lâu sau, tàn dư của Lạp Nel bị triều đình tiêu diệt. Quan binh đem quân ra đảo bao vây, lúc tấn công lên định bắt nhưng chỉ thấy Lạp Nel trở nên điên dại, cả người bóng nhẫy, bốc mùi hôi thối. Số tuỳ tùng đi theo đều bị ăn thịt hết, để hạ được ông ta cũng phải mất đến hai mươi người. 

Vị quan kia không muốn đem thi thể lão Lạp Nel về, sợ lại gây phiền phức, bèn dùng nghi thức táng quỷ Reahu – con quỷ nuốt mặt trăng mặt trời trong thần thoại Khmer để yểm ông ta lại. Nghi thức này quan trọng nhất là khi dùng đồng đen luyện thì phải tiếp xúc máu người, tính chất hết sức đặc biệt: Càn Âm Hàn Dương. Nghĩa là nó không thuần về âm hoặc dương như các vật phong thuỷ khác. Nó cũng như là một nguồn pháp khí độc lập, có thể liên tục phát ra áp lực kiềm chế nếu có thái âm hoặc thái dương xuất hiện. Khi táng Lạp Nel, họ để viên đồng đen khắc ấn đó trong miệng lão ta, xung quanh là các hũ sành đựng đồng xu nhỏ. Bị yểm trong trận thế đó, giống như là bị rớt vào khối bê tông, không cử động được.

– Nghe có đồng đen là khoái rồi đúng không đại ca?

Sinh cười nhìn anh Hùng. Đúng là anh đang cần loại đồng đen khắc ấn đó, cách luyện hết sức công phu – cần đến cả tấn đồng tinh chất, luyện trong ba tháng, nhưng chỉ thu về khối ấn nặng tám mươi mốt gram. Có được khối ấn loại đó anh Hùng như hổ mọc thêm cánh. Tôi hỏi Sinh: 

– Như ông nói, cục đồng đen đó khắc chế cả thái âm và thái dương, ghê gớm vậy sao?

Sinh lúc này mới nhìn tôi, ra vẻ khó hiểu nói: 

– Chú chưa nghe về quỷ sống à? Quỷ sống là một kiểu càn dương nhập tâm đó.

Tôi lại hỏi tiếp: 

– Chẳng phải mình cần tìm một nguồn Thái Dương sao? Nếu có cục đồng đó thì mình cứu Thông được rồi

Nghe đến đây, cả ba người họ đều quay sang nhìn tôi, Sinh thì thở dài, anh Hùng giải thích: 

– Ấn đồng đen là một vùng Pháp khí tỏa ra liên tục để áp chế làm quân bình âm dương, nếu để gần Thông, không phải Thông sẽ được đẩy phần âm ra, mà là phần áp khí đó làm Thông tiêu tan cũng không chừng. Tóm lại làm vậy rất mạo hiểm.

Chợt Sinh nhích lại gần, nhìn vào mắt tôi hết sức khó hiểu. Gương mặt sáng lên rồi cậu trầm trồ: 

Chà! Đó giờ có hàng ngon mà gặp ngay người không biết xài, tiếc quá!

Anh Hùng cười, nói với Sinh: 

– Mày đừng chê nó, đợi khai phù cho nó hoàn tất, cỡ hai đứa mình nó chấp mấy xác đó.

Đoạn, anh đứng dậy, quẩy ba-lô lên rồi nhìn Sinh: 

– Sao mày để người già đợi vậy?

Tú Linh và Sinh nhìn thẳng về cửa hang. Tôi chỉ thấy thấp thoáng, từng đồng xu một lăn ra khỏi đó.

Ai là người đã đưa đồng xu cho thằng bé, mục đích là gì? Huyệt mộ ở lưng chừng núi Ma Thiên Lãnh ẩn chứa bí mật gì? Mời các bạn theo dõi kỳ sau. 

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share