[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 90: Cửu Long Đỉnh đảo chiều

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 90: Cửu Long Đỉnh đảo chiều

Kỳ trướcNhóm Hùng Bonsai trên đường tới U Minh tìm viên ngọc rết thứ ba đã vô tình gặp được ông Năm Tràm đang chờ để khai phù cho Cọp. 

Nhìn mặt Hùng có thể đoán được anh cũng không ngờ ông Năm lại có mặt ở nơi này với lý do như vậy. Anh hỏi ngay những người nhờ ông là ai. Ông Năm không đáp mà chỉ nhìn xung quanh một lượt. Ánh mắt ông lúc ấy bất chợt trừng lên, tựa hồ như con cú đang quan sát trong đêm tối, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống con mồi. Chúng đảo một vòng rồi dịu lại, không nói không rằng, ra dấu bảo im lặng và đi theo ông. 

Bọn tôi lần bước trong màn đêm của ruộng đồng bao quanh, ông Năm rẽ vào con đường mòn nhỏ, vừa đủ một hàng. Nghe phía trước không xa là tiếng sóng nước, có lẽ là bến đò. Thật vậy, ông dẫn bọn tôi đến bên bờ kênh, dưới đó có một chiếc ghe gạo cỡ ba mươi tấn đang đậu. Ông quay lại nhìn mọi người rồi cất bước lên trên. Thấy có động, từ trong ghe, một bóng người cà nhắc từ dưới khoang máy đi lên. Ánh đèn mờ mờ trong cabin hắt ra cho thấy đó cũng là ông lão độ chừng ngang tuổi ông Năm, một bên chân trái bị mất đến nửa đùi. Vừa thấy ông lão cụt, ông Năm cười khẽ rồi tiếng đến ôm chặt, tỏ ra thân thiết vô cùng, đoạn mới quay sang bảo bọn tôi vào cabin cùng ngồi nói chuyện.

Cabin của loại ghe gạo này chỉ đủ chỗ cho khoảng sáu, bảy người, bọn tôi vào ngồi là vừa khít. Chỉ thấy ông Năm đang mở thêm đèn cho sáng, bày bình trà ra giữa, rồi quay ra sau nói vọng xuống cho ông lão kia nghe: “Anh coi lấy thêm mấy cái ly nghen!”. Vừa lúc đó, ông lão cụt cũng đưa cho anh Hùng một dĩa đựng ít đồ nhắm và bình rượu. 

Thấy tôi trố mắt ra nhìn, ông Năm cười khà khà: 

– Lục lâm gặp nhau, ai đời lại chỉ uống trà? Với lại mày coi uống trọng trọng vô, lát khai Phù cho dễ.

Tôi nhìn anh Hùng và Tú Linh. Họ chỉ nhún vai, ý là làm theo lời ông Năm sắp đặt. Thế là bọn tôi đành tham gia cuộc nhậu này. Người vui ra mặt có lẽ là thằng Sinh, vừa thấy vò rượu mắt nó sáng như trẻ con gặp kẹo. Trong lúc đợi ông cụt chuẩn bị bên dưới, ông Năm đã phủ đầu bọn tôi: 

– Tóm lại mấy đứa cứ biết có người nhờ tao khai Phù cho thằng nhóc con, còn họ là ai thì tao không thể nói cho bọn bây biết được, ít nhất là lúc này. Tụi bây nên nhớ, cái gì cũng có số mệnh sắp đặt sẵn rồi. Tương lai lục lâm phía trước, có thể nói đặt cả vào vai của một nhóm người, trong đó có bọn bây đó. Tao chỉ tiết lộ được đến đây thôi, nói nữa lòi hết thiên cơ chắc trời vật tao!

Cả đám nghe xong, cảm xúc hết sức lẫn lộn. Riêng tôi thì vừa mừng vừa lo, vừa phấn khích mà lại vừa kinh hãi. Nhìn qua biểu hiện trên khuôn mặt của ba người còn lại, hình như chẳng ai có vẻ gì là sợ cả, nên tôi cũng trấn tĩnh lại phần nào.

Ông lão cụt khá kín tiếng, ông Năm có hỏi mấy câu vu vơ về việc chở gạo, lão cụt chỉ cười rồi trả lời lấy lệ. Rượu mời được một vòng, ông Năm giới thiệu với bọn tôi: 

Tụi bây chắc không biết ổng, thấy ổng cụt vậy chứ thân thủ còn nhanh nhẹn lắm đó. Ổng tên Chỉnh, tụi mày cứ gọi là Chỉnh Cụt cũng được. Ai đời ngộ, ổng lại thích người ta kêu ổng như vậy đó. 

Ông Chỉnh ngồi xuống. Tôi nhìn vào thấy thân thủ vẫn nhẹ nhàng, vậy mà mặt ông khẽ nhăn lại, tựa như ông cảm thấy không thoải mái hoặc có phần chậm chạp hơn thường ngày. An vị xong, ông nói: 

– Cửu Long Đỉnh đảo chiều. Ai nói không ảnh hưởng đến con người đâu!

Ông Năm đưa anh Hùng một ly rượu, hỏi: 

– Mày chắc nghe về chuyện Cửu Long Đỉnh đảo chiều. Biết gì về cái gọi là Cửu Long Đỉnh không?

Anh Hùng lễ phép đón ly rượu, ực một phát rồi đánh khà ra vẻ sảng khoái lắm: 

– Dạ, con chỉ biết Cửu Long Đỉnh là long mạch của miền Tây, phát từ Thất Sơn toả ra, trải dài đến gần Sài Gòn. Chuyện Cửu Long Đỉnh đảo chiều, bữa trước tụi con cũng cảm nhận được. Khí âm dương trong sát na đảo lộn. Con chỉ biết nhiêu đó thôi.

Ông Chỉnh nghe xong gật gù, nói: 

– Mày biết nhiêu đó cũng hay rồi. Chớ có mấy lần tao lại thăm ông Năm, cả cái lục quán được vài đứa biết.

Ông Năm Tràm nhai miếng mồi, thêm vào: 

– Kỳ thực nên hiểu long mạch ở đây là mạch đất theo chiều khí âm vận động thành dương, rồi từ dương lại vận động qua âm, tựa như máu chảy tuần hoàn trong cơ thể con người vậy. Đó giờ nhắc đến long mạch, mấy đứa sẽ nghĩ ngay đến khởi phát tại núi rồi chạy dài ra. Cửu Long Đỉnh thì không. Thất Sơn chính là một trong những điểm kết thúc của nó, riêng điểm khởi phát thì ở U Minh!

Tôi không nén nổi kinh ngạc, có vẻ cả anh Hùng, Tú Linh và Sinh đều như vậy. Ai cũng chăm chú nghe ông Năm kể tiếp. Theo đó, không biết vì lý do gì, vòng tuần hoàn của Cửu Long Đỉnh khởi phát tại U Minh, một nhánh đổ ra thềm biển phía Mũi Cà Mau. Chín nhánh sông Cửu Long có năm điểm kết: Một điểm kết vùng giáp ranh Long An và Sài Gòn, một điểm kéo dài ra Phú Quốc, một điểm kết tại mũi Nai, Hà Tiên và một điểm kết tại núi Cấm An Giang. Dĩ nhiên, những người tinh tường vẫn biết được nơi khởi phát dựa vào nhiều phép thử. Chúng đều chỉ ra Lõi rừng có một bí mật gì đó. Không phải tình cờ mà có kết luận cho rằng viên Ngô Công Kim Thân thứ ba nằm trong đấy. 

Tại sao gọi là đảo chiều? Kỳ thực hơn mười năm trước, Cửu Long Đỉnh bắt đầu có một số dấu hiệu rối loạn nhịp tuần hoàn âm dương, các nhánh không đồng đều. Một số nơi xảy ra sụp lún cũng vì lý do này. Hai hôm trước khi nó đảo chiều, thực ra chính là lặp lại trật tự tuần hoàn xưa nay, chứ không phải làm nó sai khác đi thêm nữa. Còn chuyện mười năm về trước, nhiều người dự đoán có một đào giếng kỳ cựu đang có âm mưu với Cửu Long Đỉnh nên bày bố trận pháp, hút bớt khí âm dương trời đất. Cho đến vụ đảo chiều lần này không nằm ngoài chuyện nội bộ đào giếng lão làng đấu nhau. Còn đó là ai thì ông Năm và ông Chỉnh đều lắc đầu không biết. 

Vốn dĩ lục lâm thời nay đã thoái trào, kỳ tài không còn nhiều. Phần lớn hoặc chết hoặc ẩn cư. Mười phần thì hết bảy tám phần tạp nham, chẳng đáng kể. Săn lan và đập miễu thì nhiều, còn đào giếng chẳng được bao nhiêu. Có đủ khả năng bày trận khiển long mạch, e là trăm năm chỉ có mộ, hai người. Không lẽ tình cờ đến như vậy hay sao? 

Ông Năm nhắc đến cô bé đệ tử của Chín Danh mà ông đã gặp qua vài lần, khí khái bất phàm tuyệt nhiên không phải loại xoàng xĩnh, ánh mắt tựa như thiên binh vạn mã muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Đã rất lâu rồi ông Năm chưa gặp qua thứ thần thái như vậy, ngoại trừ một người tự nhận là một trong Thập đệ tử, nhưng lại không rõ thứ bậc danh tính. 

Ông Năm cho rằng, chớ nên xem thường cô bé đó, khả năng rất cao cô ta có liên quan đến toàn bộ chuyện này. Sau khi đóng cửa lục quán, ông có lên Anh Vũ Sơn tìm Chín Danh, cả ngọn núi đã bị bỏ trống, kể cả cô bé quét sân cũng mất dạng. Bởi vậy, nói gì thì nói, chuyện này chỉ dừng ở mức dự đoán. Nãy giờ tôi có để ý, ông Chỉnh dòm tôi đăm đăm. Sinh thúc vào hông tôi. Hiểu ý, tôi nâng ly kính ông nhưng không biết nói gì, bèn hỏi về tuổi. Ông đáp gọn lỏn: 

Ông quên rồi, chỉ nhớ ngày xưa suýt nữa bị Pháp bắt đem qua châu Âu đi lính cho tụi nó thôi!

Tôi ngạc nhiên. Không phải, gọi là chưng hửng thì đúng hơn. Đây là vấn đề khiến tôi ngờ ngợ trong lòng bấy lâu, bèn đem ra hỏi những tiền bối trong bàn về chuyện tại sao rất nhiều lục lâm, ví dụ như Chín Danh, Bảy Săm, hôm nay là ông Chỉnh Cụt, đều trông trẻ hơn tuổi họ rất nhiều? 

Có lẽ câu hỏi của tôi không đúng lúc hay sao, chỉ thấy bọn họ đều im lặng. Anh Hùng thoáng chút bối rối, không biết bắt đầu từ đâu, riêng ông Chỉnh rít một hơi thuốc rồi lên tiếng: 

Nó mới vô giới, chuyện này thắc mắc, quả thật cũng hợp lý. Thôi để tao nói cho nó biết, âu cũng là để hiểu rõ về lục lâm hơn thôi.

Như đã biết, lục lâm ban đầu chỉ là những con người ưa thích mạo hiểm, đi tìm lan nhằm một bước phát tài chứ chẳng có gì cao xa cả, dần dần các nhánh trong lục lâm mới hoàn thiện. Bao nhiêu bí thuật thần thông đều gom về một mối, lục lâm trở nên hưng thịnh. Phàm là con người khi có tiền muôn bạc vạn, ai chẳng mưu cầu đến mức cao hơn. Quyền lực thì lục lâm xưa nay vốn ít quan tâm. Chuyện thay triều đổi ngôi họ lại càng không dính dáng tới. Chỉ có việc cưỡng lại ý tưởng trường sinh, ai ai cũng không thoát nổi. 

Với các bí thuật của hàng rong, việc khiến cơ thể luôn tươi trẻ không phải không thể. Tuy nhiên, đó chỉ là giải pháp tình thế, cộng thêm hàng rong cao tay thiên hạ xưa nay hiếm, tìm được người làm đâu phải dễ. Tìm được người rồi mà họ không chịu làm thì cũng công cốc. Do đó, nội bộ lục lâm bắt đầu thử nghiệm những biện pháp dùng bí thuật để tránh chuyện lão hóa, cơ thể tráng kiện được lâu bền. 

Có hai cách thức, một gọi là nội tinh, hai gọi là ngoại biến. Người chọn cách nội tinh, về cơ bản chỉ cần luyện tập hít thở, nắn xương cốt, vá da thịt, khả dĩ có thể khiến thể xác không bị thoái hóa, thân thủ có thể nhanh nhẹn như thời trẻ, nhưng chuyện già đi rồi chết là điều không tránh khỏi. Cách ngoại biến thì được cho là bàng môn tà đạo, dùng máu người, mỡ xác, và linh dược. Trước tiên là tự lột da, sau đó chọn bộ da mới đã được ngâm trong dung dịch mặc vào người, ủ trong Sa Thi, tức là đất trộn bột xương, nằm im trong ba mươi ngày cho da mới bám vào thân xác, khi ấy sẽ luôn trẻ đẹp. Thậm chí nếu đạo hạnh và tu tập đủ lâu, chuyện sinh tử e là không cần bận tâm. 

Lục lâm từ xưa tới nay ghi nhận một số trường hợp dùng ngoại biến để kéo dài tuổi thọ, còn nội tinh thì chỉ những lục lâm lão làng mới trụ được qua con số trăm tuổi, phần còn lại cũng chỉ đến một trăm là cùng.

Bọn tôi đã từng chạm trán lục lâm đen, nay nghe đến đây thì sực nhớ những bộ da mà Lăng Trì Nương Nương đã lột, bất chợt thấy buồn nôn. Thú thực từ lúc biết đến thế giới lục lâm, tôi vẫn cảm giác nó như là một câu chuyện phiêu lưu giữa đời thực, khi biết bao nhiêu thứ mới mẻ bất chợt ập đến. Miền Tây quen thuộc của tôi bỗng chốc bừng sáng như cổ tích. Vả lại, sau khi nghe chia sẻ về cách ngoại biến, cảm giác ấy có vẻ như bị che bởi một đám mây mù. Từ khi bị La Tiên phỗng tay trên viên ngọc, niềm tin trong tôi cứ mông lung. Ngẫm lại, có ai biết được ông Năm, ông Chỉnh hay chú Chín Danh lại không dùng ngoại biến? 

Nếu quả vậy thực thì cái ranh giới thiện ác mong manh đến phát sợ.

Sinh nghe câu chuyện ông Chỉnh kể, nó hỏi: 

– Vậy sao thằng Sáu Nghĩa với Lăng Trì Nương Nương không dùng cái đó ông? Bả già mà xấu kinh dị!

Ông Chỉnh cười, rít thêm một hơi thuốc, nói: 

– Bởi vậy ông mới nói, bí thuật để luyện thành là có, nhưng đạo hạnh đủ để làm hay không thì còn tùy. Mà mấy đứa đã gặp Lăng Trì Nương Nương rồi à?

Anh Hùng đem chuyện chạm trán hai mẹ con họ ở Kiên Lương kể lại. Đến đoạn Sinh giết mẹ Sáu Nghĩa, ông Chỉnh ông Năm đều trợn mắt ngạc nhiên. Thấy lạ, anh Hùng bèn hỏi thì ông Năm nói: 

– Chuyến này tụi bây đi U Minh đúng không? Tụi bây biết trong U Minh có rất nhiều lục lâm tiền bối ẩn cư trong đó mà, nghe cái tên Bà Sò chưa?

Bọn tôi đều lắc đầu, bảo không biết. Ông Năm trút hơi thở dài, nói: 

– Bà ta cũng là lục lâm đen như Lăng Trì Nương Nương vậy, nhưng ở cái thời của bọn tao kìa, cỡ Lăng Trì Nương Nương phải xách dép cho bà ta. Cái thời tao với ông Chỉnh Cụt còn lăn lộn giang hồ, nghe đến tên bả còn run vỡ mật ấy chứ!

Ông Chỉnh ực một ly, nói: 

Cũng như lục lâm chúng ta, lục lâm đen cũng hay đánh tiếng nhau, tạo mối quan hệ. Có khả năng Lăng Trì Nương Nương với Bà Sò có thâm tình gì đó. Nếu tin Sáu Nghĩa cùng Lăng Trì Nương Nương bị giết đã đến tai bà ta rồi, phen này vô rừng gặp bả thì đừng có khai tên tuổi, chết không kịp ngáp đó.

Tôi tò mò hỏi: 

– Bà đó mạnh dữ vậy sao?

Chỉnh Cụt nhìn tôi, rồi chỉ vào cái chân của ông ấy, ngậm ngùi nói: 

– Thời đó tính ra tao cũng nổi tiếng lắm đó, mà trụ với bả chưa được năm phút…

Đoạn quay sang Năm Tràm, nói tiếp: 

– Dù gì cũng chưa tới lúc khai Phù cho nó, ông để tôi kể chuyện cho bọn này nghe, ít nhiều cũng để bọn mình nhớ lại thời trai trẻ mãnh liệt thế nào, phần cũng để bọn nó hình dung được nơi sắp đến có những ai…

Ông Năm chỉ biết gật đầu rồi thở dài.

Chỉnh Cụt quyết định kể lại câu chuyện quá khứ của mình và Năm Tràm cho đám Hùng Bonsai để họ hình dung về những cao thủ đang ẩn cư trong rừng U Minh. Thời oanh liệt của hai người như thế nào? Đón đọc kỳ sau sẽ rõ. 

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

 

Share