Chúa Hiền Nguyễn Phước Tần đột nhiên trông thấy một ông già râu tóc bạc phơ xuất hiện. Ông già mặc áo bào đỏ, đầu đội mũ văn, tay cầm một mảnh giấy. Ông bước tới trước mặt chúa Hiền, rồi nói:
– Tướng quân muốn hưng binh thảo phạt kẻ tiếm loạn. Mỗ có tờ giấy này. Tướng quân xem cho kỹ, ắt sẽ chọn được người. Hà tất phải lo rầu như thế?
Chúa Hiền đón tờ giấy, mở ra xem. Trên đó viết một bài thơ gồm bốn câu:
“Tiên kết nhân tâm thuận
Hậu thi đức hóa chiêu
Chi diệp kham tồi chiết
Căn bản dã nan dao“
Tạm dịch:
“Trước kết lòng người thuận
Sau ban đức sáng ngời
Cành lá dù xơ xác
Gốc rễ vẫn khó lay“
Chúa Hiền xem xong, không hiểu bài thơ có ý gì. Chúa phật lòng, hỏi ông già:
– Ngươi là kẻ nào? Lại đem văn từ tới bỡn cợt ta?
Ông già không đáp, chỉ gật đầu bảo:
– Tốt! Tốt!
Chúa Hiền bấy giờ đã nổi nóng. Chúa hét lớn:
– Hẳn là giống yêu ma, dám tới đây đùa bỡn ta!
Chúa Hiền rút thanh gươm ra, hét lớn một tiếng. Chợt chúa giật mình. Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Bấy giờ trời vẫn còn tối, ở lầu phía đông điểm ba tiếng cầm canh. Chúa lấy giấy bút, chép lại bài thơ, rồi đọc đi đọc lại. Đến lúc rạng sáng, chúa mới hiểu ra. Chúa nghĩ thầm:
– Ta vốn nghĩ đến việc chọn người, nên mới suy tư. Thần nhân cho ta mảnh giấy, lại bảo đọc nó sẽ chọn được người. Như câu thơ: “Tiên kết nhân tâm thuận”, thì “Thuận” ở đây là tên của người đó. “Hậu thi đức hóa chiêu”, thì “Chiêu” cũng là tên người đó. Trong triều hiện nay về võ thì có Thuận Nghĩa trí dũng gồm đủ, thực là tướng tài; văn chức Chiêu Vũ là con cháu danh tướng, hơi có mưu lược, những kẻ tầm thường không thể bì kịp. Hai người này ta vốn biết đã lâu rồi. Nay thần nhân đem tiến cử cho ta, ta còn nghi gì nữa. Còn như hai câu cuối chưa hiểu được ý nghĩa. Hãy đợi ngày sau kiểm chứng.
Thuận Nghĩa là tên gọi của lão tướng Nguyễn Hữu Tiến (1602 – 1666). Nguyễn Hữu Tiến người huyện Ngọc Sơn, trấn Thanh Hóa, cũng bỏ vào nam, ngụ ở huyện Bồng Sơn phủ Quy Nhơn. Thời chúa Sãi Nguyễn Phước Nguyên – ông nội của chúa Hiền, Nguyễn Hữu Tiến được Nội tán Đào Duy Từ phát hiện, tiến cử lên chúa Nguyễn. Chúa cử làm Đội trưởng coi thủy quân. Năm 1648, lúc đó chúa Hiền Nguyễn Phước Tần còn là Thế tử, làm Tiết chế đem quân chống cự quân Trịnh. Nguyễn Hữu Tiến đem đại đội tượng binh nhân đêm tập kích doanh trại Gia quận công Nguyễn Công Hiệp bên Trịnh. Trận này quân Nguyễn đại thắng, bắt được Nguyễn Công Hiệp cùng nhiều tướng lĩnh và quân lính của bên Trịnh. Sau trận chiến đó, Nguyễn Hữu Tiến được cử đóng quân ở Võ Xá, còn gọi là Dinh Mười hay đạo Lưu Đồn để bảo vệ lũy Thầy.
Chiêu Vũ là tên gọi của lão thần Nguyễn Hữu Dật (1603 – 1681). Nguyễn Hữu Dật cũng là dòng dõi công tộc của chúa Nguyễn, quê gốc ở Gia Miêu ngoại trang, huyện Tống Sơn, trấn Thanh Hóa. Cha ông là Nguyễn Triều Văn dẫn gia đình vào Nam theo chúa Sãi. Nguyễn Triều Văn làm tướng quân, Nguyễn Hữu Dật làm văn chức. Nguyễn Hữu Dật là người học rộng, lại lắm mưu nhiều kế. Từ thời chúa Sãi sang thời chúa Thượng, ông nhiều lần bày kế giúp Nam Hà thoát cơn nguy cấp, chống cự quân Trịnh.
Để đối phó với quân Đàng Ngoài, chúa Hiền Nguyễn Phước Tần quyết định tin dùng hai người Nguyễn Hữu Dật và Nguyễn Hữu Tiến. Bấy giờ là tháng Ba năm Ất Mùi (1655), chúa Hiền vời Nguyễn Hữu Dật tới bàn bạc kế hoạch đối phó với Lê Văn Hiểu. Nguyễn Hữu Dật được lệnh đi thăm dò.
Nguyễn Hữu Dật ghé ngang Võ Xá, hội kiến với Nguyễn Hữu Tiến. Ông thông báo cho Hữu Tiến ý muốn của chúa Hiền. Nguyễn Hữu Tiến cả mừng, cũng tỏ ý tán đồng. Nguyễn Hữu Dật lại đi tiếp ra châu Nam Bố Chính, gặp Trấn thủ Phù Dương. Phù Dương kể hết tình hình Tiến quận công Lê Văn Hiểu ở Đàng Ngoài thường gửi quân quấy rối. Nguyễn Hữu Tiến đem hết tình hình về bẩm lại với chúa. Chúa Hiền nổi giận bừng bừng, đã toan cất quân ra tiêu diệt Lê Văn Hiểu. Nhưng Nguyễn Hữu Dật lại khuyên nên thong thả để hoạch định sách lược. Chúa Hiền đành nén lòng chờ đợi.