Nhưng rồi, thật may, vào năm 1959, tại Washington, Hiệp ước Nam Cực (The Antarctic Treaty) ra đời. Khi đó, 12 quốc gia (có kỹ sư và nhà khoa học đang có mặt tại Nam Cực) đã cùng ngồi lại và nhất trí rằng sẽ không nổ súng giành đất tại Nam Cực. Và rồi châu lục băng giá này giờ đây chỉ là một vùng đất hoàn toàn phục vụ cho mục đích phát triển khoa học kỹ thuật, một nước đi có lợi cho tất cả các bên.
Hiệp ước này đã tạo điều kiện cho hàng loạt các chuyên gia, nhà khoa học từ khắp mọi nơi đổ về Nam Cực, cùng vô số máy móc và thiết bị điện tử tối tân, với mục tiêu không bỏ sót bất kỳ thông tin quý giá nào tại đây. Tuy nhiên, bất chấp tất cả nỗ lực, Nam Cực vẫn sừng sững ở đó, và mãi chỉ là một nơi mà chúng ta có thể hiểu rất ít về nó.
Lời giải chỉ thật sự xuất hiện khi chúng ta tìm ra cách đưa những vệ tinh ra khỏi lực hút của Trái Đất và bay vào quỹ đạo không gian. Nói cách khác, lúc này chúng ta đã biết cách đưa vào vũ trụ những thiết bị bay có gắn camera, với mục đích quan sát Trái Đất một cách siêu chi tiết nhất.
Ban đầu, những vệ tinh này chỉ được sử dụng cho mục đích quân sự, để giúp cường quốc nắm rõ các bước đi, sự chuẩn bị bên trong lòng căn cứ kẻ địch. Nhưng bên cạnh đó, vệ tinh đã cung cấp cho chúng ta những hình ảnh rất chi tiết về Trái Đất – hành tinh mà chúng ta đang cư ngụ.
Nếu như trước đây, những nhà khoa học hay địa lý học chỉ có thể hiểu về Trái Đất thông qua các quan sát bằng mắt thường hay tính toán phức tạp thì giờ đây hình ảnh vệ tinh đã làm điều đó với độ chính xác gần như tuyệt đối. Đó là một bước tiến vĩ đại của loài người.
Chúng ta không cần phải phỏng đoán và tưởng tượng nữa, giờ đây một kỹ sư ngồi trong căn phòng ấm áp tại Paris hay bãi biển Rio De Janeiro cũng có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ mọi thông tin về bề mặt cũng như hình dạng của Nam Cực nhờ vào các bức ảnh được gửi về từ vệ tinh. Nói ngắn gọn, chúng ta đã vượt qua chính mình một cách ngoạn mục.
Cách đây chỉ vài năm thôi, chúng ta còn hiểu rõ về Sao Hỏa hơn Nam Cực, nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi chóng mặt. Lượng thông tin được các vệ tinh gửi về ngày cứ thế tăng lên theo cấp số nhân, đến mức não người không thể nào xử lý nổi. Và rồi, tất cả những thông tin quý giá về Nam Cực, với độ chính xác, tính chi tiết, và sự phức tạp ở mức khó tin đã được thể hiện trong một bản đồ đầy ngạo nghễ.