[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 37: Con đường Lục Lâm

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 37: Con đường Lục Lâm

Kỳ trướcỞ kỳ trước, Hùng quyết tìm cho ra những viên ngọc rết còn lại hòng cứu Thông. Mục tiêu tiếp theo chính là viên ngọc ở Kiên Lương, anh ngỏ ý rủ tôi cùng đồng hành.

Theo những thư tịch cổ, trên lãnh thổ Việt Nam vào những năm đầu Công nguyên xuất hiện ba nền văn minh và Nhà nước được xếp vào hạng sớm nhất Đông Nam Á, đó là văn hoá Đông Sơn ở nước Văn Lang – Âu Lạc; văn hoá Sa Huỳnh ở nước Chăm Pa; và văn hoá Óc Eo ở nước Chân Lạp. Óc Eo vào thời điểm hiện tại, vì là cầu nối giao thương của các nước ở lưu vực sông Mekong, Ấn Độ và phương Tây nên văn hoá trở nên hết sức đa dạng còn kinh tế thì thịnh vượng vô cùng. Hàng loạt đồ gốm, đá quý, đá bán quý, cổ vật và dụng cụ làm muối sau này được các nhà khảo cổ đào lên đã chứng minh cho điều đó. Thế nhưng, còn một loại văn minh, một đế chế với những điều luật bất thành văn cũng hình thành song song đó mà không phải ai cũng biết. Người biết được ít nhiều thì gọi họ là Lục Lâm.

Khi nhắc đến hai từ lục lâm thì nhiều người lầm tưởng đến một nhóm sơn đầu thảo khấu, chuyên đi cướp bóc, đốt nhà, hãm hiếp phụ nữ; thật ra người ta đang nhầm lẫn với lũ lục lâm Trung Quốc. Lục lâm Óc Eo mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Thưở ban đầu, lúc tổ chức hành chính trên đất đai vùng Nam Bộ chỉ vừa mới được kiện toàn, làm gì có đường sá, giao thông kết nối giữa các tỉnh như bây giờ. Cả một vùng đất đai bạt ngàn chỉ toàn những rừng sậy cao hơn đầu người. “Rừng thiêng nước độc” ông bà ta truyền miệng nhau quả thật không sai. Dẫn theo đó là những bảo vật của trời đất ẩn mình, chỉ chờ những người dũng cảm, đam mê khám phá, phiêu lưu đến tìm. Lại có thêm sự đốc thúc khai hoang của các đời chúa Nguyễn, những người trai tráng bắt đầu quẩy tay nải, lên đường đi tìm những bảo vật đó.

Bảo vật: tất nhiên là đắt tiền, hoặc nói là vô giá cũng không phải dóc láo gì ai. Cho nên quá trình đi tìm gian lao, khổ cực thì khỏi phải bàn tới. Giới lục lâm ban đầu chỉ có vài người, hần vì không phải ai cũng chịu được khó khăn hoặc nguy cơ bỏ mạng, phần vì một điều luật bất thành văn đã hình thành, cho nên không phải ai muốn cũng đi được. Đó là căn nguyên hình thành của ngôn ngữ lục lâm.

Con người vốn lòng dạ đa đoan, bề ngoài trông như vậy thôi nhưng bên trong lại giống như một tảng băng chìm, có trời mới biết họ đang giấu những gì. Chỉ một người thôi đã như vậy, thử tưởng tượng cả một xã hội thì như thế nào!? Một quán nước ven đường, một ông lão ngồi câu cá, một bà hàng thịt mập ù; chỉ cần nói được thứ ngôn ngữ không đầu không đuôi đó, thì cuộc sống giàu sang có khi đã nắm được trong tay một nửa.

Giới lục lâm lúc ban sơ chưa có cơ sở để xác định rõ rệt, nhưng càng về sau thì người ta chia làm ba đường để dễ phân biệt: Thông Hải, Xuyên Lâm Tẩu Lộ.

Giới Thông Hải, chỉ nghe đồn là đi tìm ngọc trai, tổ Yến Chúa chứ chưa nghe thông tin chính xác. Nguyên nhân là nó đã thất truyền. 

Giới Xuyên Lâm gồm: những người đi tìm trầm, đá phong thuỷ, kỳ nam gọi chung là đi Săn Lan (nhánh của Hùng Bonsai), những người đi giết ma dạo, diệt yêu, trừ tà gọi chung là Đập Miễu (nhánh của Thạch Sinh) và những người đi tầm long, trấn yểm gọi chung là Đào Giếng

Giới Tẩu Lộ gồm: những người đi hái thuốc, chữa bệnh gọi chung là Hàng Rong, những người cung cấp mặt hàng đặc biệt cho lục lâm gọi chung là Hàng Thịt và những người quản lý giao thương gọi chung là Thả Diều.

Biết được tên gọi chỉ là nhập môn, người muốn tinh thông loại ngôn ngữ này không còn cách nào khác, phải sống trong nó, tích góp kinh nghiệm từng ngày. Anh Hùng nói đến đây liền nhìn lên trần xe rồi thở dài, có lẽ những điều anh vừa kể đáng ra là dành cho anh Thông, vào một buổi nhậu ở góc quán nào đó mà hai người bọn họ đã hứa hẹn. Tôi thấy anh buồn nên cũng không dám bắt chuyện, cho anh tự chìm vào khúc mắc của mình. Cũng vì phần tôi có khá nhiều chuyện để suy tính.

Từ vụ tai nạn của anh Thông cho tới nay cũng ngót năm năm trời. Trong khoảng thời gian đó, anh Hùng vẫn tiếp tục đi trồng lan, đi diệt ma dạo, sẵn tiện tu luyện cho nhuần nhuyễn cuốn Phục Ma Kinh, thêm vào đó anh đi bái sư, học nghề đủ cả. Nhìn thần thái trong ánh mắt anh có thể đoán biết được rằng anh là loại người như thế nào, cũng giống như cảm giác ấn tượng ban đầu anh đem lại cho tôi vào buổi cà phê hôm đó. 

Những chuyện xảy ra tiếp theo tôi nghĩ một phần cũng do số phận đã sắp đặt như vậy rồi. Nói thẳng ra tôi đã chán công việc, sổ sách; chán giao thông, kẹt xe, ngập nước; chán luôn con người. Khi anh Hùng nói anh đang đợi tôi xuất hiện, rồi còn rủ tôi đi một chuyến với anh, tôi không giấu được sự hân hoan. Tôi là người thích đi đây đi đó, thích tự do, nhưng muốn đi chơi thì phải kiếm tiền trước: đó là cuộc sống cũ, tôi xin gác nó lại phía sau. 

Tôi tưởng tượng chuyến xe tôi đang đi lúc này là chuyến xe mang trọng trách rẽ cuộc đời tôi sang một hướng đi mới, một cuộc đời đầy phiêu lưu như lời kể của Hùng Bonsai, nhưng không phải là đi chơi cho vui, mà là đi kiếm bảo vật bán lấy tiền, để có thể trang trải cho những cuộc phiêu lưu kiếm bảo vật bán lấy tiền khác. Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng, có thể tôi sẽ chết, nhưng tôi chết làm một con người tự do, tự định đoạt.

Bác tài thả chúng tôi ở bến xe Miền Tây. Bắt một chiếc Grab, chúng tôi lên đường đến chợ Bến Thành. Anh Hùng là người đã đi nhiều, nên đồ đạc anh chỉ gói gọn trong cái balo bộ binh, còn tôi lỉnh kỉnh đủ thứ, lúc nhét cái vali vào thùng xe còn muốn không đủ chỗ. Anh Hùng cười nói: 

– Thôi, để mai mốt anh soạn lại đồ cho chú.

Sẵn tiện tôi hỏi luôn: 

– Mình đi chợ Bến Thành chi vậy anh? Mua thêm đồ hả?

– Đồ đạc gì nữa. Đi tìm một người bạn cũ thôi.

– Ai vậy anh?

– Truyền nhân của Lục Tỷ, là đệ tử thứ sáu của Lý sư phụ, một Tẩu Lộ cứng khừ đó!

Xe dừng trên một khu phố người Ấn hay người Hoa gì đó, những tiệm thời trang, ẩm thực mang phong cách huyền bí của phương Đông. Chúng tôi cuốc bộ vào con hẻm gần đó rồi dừng lại trước một tiệm thuốc Nam.

Phía trong quầy thuốc có bà lão đang ngồi vừa nghe đài vừa nhai trầu. Sau lưng bà là hàng trăm ngăn tủ đựng thuốc và những tờ giấy dán tên thuốc đã ố vàng gần hết. Hùng đi vào lối đi nhỏ bên trái căn nhà, bốc ra năm cây thuốc rồi đặt chúng lên bàn. Anh lấy ấm nước gần đó, cho tay lên thấy nước vẫn còn dùng được, liền rót vào nồi sành rồi châm lửa. 

Vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ bà lão. Tôi nhìn sang anh Hùng, nhưng anh chỉ kiên nhẫn đứng chờ nước sôi rồi cho mấy cây thuốc vào (lúc này tôi không phân biệt chúng là những loại gì). Khoảng năm phút sau, đến khi thuốc đã sắt lại, anh rót một ly đầy rồi đưa ly lên trước mặt, trông rất trang trọng, nói: 

– Con kính cụ!

Đoạn một hơi ực sạch ly thuốc. 

Thuốc có vẻ khó uống hay sao mà sau đó anh ho sặc sụa, như muốn phun luôn cả phổi ra ngoài. Bà lão thấy vậy liền lên tiếng: 

– Ba năm rồi không uống lại. Mùi vị vẫn như ngày nào hén?

Hùng cười rồi đáp: 

– Dạ, ngoại khỏe không ngoại?

Bà lão tắt đài radio, phun trầu vào thố, rồi nhặt chiếc quạt lên phe phẩy: 

– Khỏe re bây ơi, dạo này toàn bốc thuốc. Bán buôn cũng được mà không thấy thằng nào ghé, chán, chán!

Chuyện này Hùng có nói với tôi, cơ bản là vì báu vật trên thế gian giờ không còn nhiều, những chỗ dễ đi, dễ tìm đã bị lấy hết. Còn lại những chỗ khó đi, khó tìm thì nhiều người e dè, số lượng lục lâm cũng từ đó mà giảm hẳn. Hùng nói tiếp: 

– Cô Sáu đâu rồi ngoại?

– Chết rồi.

Hình như anh không bất ngờ với thông tin đó. 

– Vậy còn Tú Linh…?

– Con Linh lo đám tang cho sư phụ nó xong cũng bỏ nghề. Phần cũng vì… Mày hiểu rõ hơn ngoại mà đúng không. Dù gì thằng Thông cũng là bạn nối khố của nó. Trong cùng một năm mà mất đi hai người như vậy… Mày tìm nó chi?

– Dạ…

– Lại đi rừng nữa chứ gì. Thôi bỏ đi con ơi!

– Ngoại đừng hiểu lầm, con làm gì cũng có tính trước tính sau hết rồi. Đi chuyến này cũng vì lợi ích của cô ấy. Và thêm nữa là con sẽ không để chuyện gì xảy ra với những người đi cùng với mình nữa đâu, nên một phần con cũng cần cô ấy đi chung.

– Nó bỏ đi lâu rồi. Có trời mới biết giờ nó đang ở cái xó nào, làm cái nghề gì. Mày biết tính nó rồi đó.

Bà lão từ nãy đến giờ nói chuyện mà chỉ nhìn xa xăm, chợt bà ngước đầu lên nhìn Hùng. Tôi có thể thấy rõ trong đó sự bất ngờ của một người đã lâu không gặp anh, giờ lại thấy được cặp mắt đó, bộ râu đó, thần thái đó sẽ bị choáng ngợp. Tôi chỉ đoán vậy thôi, có thể tôi đã đúng vì tiếp sau đó bà lão liền thở dài, như kiểu biết được không có gì ngăn cản được Hùng đi tìm cô gái tên Tú Linh kia. Bà nói: 

– Ít lâu trước tao có gặp thằng Nam. Nó nói lúc đi thả diều ở biên giới Cam chỗ cửa khẩu Xà Xía có nghe người ta nhắc con Linh.

Hai đứa tụi tôi tìm tới chỗ truyền nhân của Lục Tỷ nhưng không gặp. Nhờ bà lão chỉ điểm mà tụi tôi tiếp tục lên đường tìm Tú Linh ở cửa khẩu Xà Xía. Nhưng liệu anh Hùng có thuyết phục được cô ta hay không? Hãy theo dõi kỳ sau. 

Nếu yêu thích các câu chuyện tâm linh và kỳ bí, mời bạn tham gia Xóm Sợ Ma.

Chia sẻ câu chuyện này

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Trần Văn Hậu

Share