Trong lúc bất ngờ, lão Bảy ú ớ không biết nên làm gì. Lộc lạnh lùng bắn một phát đanh gọn. Viên đạn sượt qua tay lão đáp xuống mặt nước, tạo nên một gợn sóng nhỏ. “Chết rồi, gặp cướp rồi”. Lão trộm nghĩ. Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn xuống trán. Nòng súng vẫn hướng về lão gia tội nghiệp, gã khách rít lên:
– Nếu không trả lời trung thực câu hỏi này, tôi cho lão bỏ xác dưới sông.
Lão đưa hay tay lên, gật gật đầu. Lúc này đôi mắt Lộc đầy những tia sát khí, gã đưa một tấm ảnh lên:
– Lão nhận ra người này không?
Gió sớm thu rờn rợn nước sông, lay động bức ảnh đen trắng họa một người con gái xinh đẹp. Cô mặc áo dài đỏ, tóc búi cao lộ phần gáy trắng nõn nà trông rất đài các. Lão thấy miệng đắng chát, lắc đầu:
– Cô này lạ quá cậu ơi. Tui chưa gặp bao giờ hết.
Lộc lại bắn thêm một phát nữa, hậm hực:
– Lão nói thật đi, cái nhẫn lão lấy ở đâu?
_Cậu… cậu là ai?
– Tôi là người tặng cô ấy chiếc nhẫn kia! Chiếc nhẫn tôi tự tay làm riêng cho vợ chưa cưới, còn khắc tên tôi rành rành trong đó.
Lộc quát lớn. Lão bủn rủn cả chân tay. Trong một phút bất cẩn, lão đã bại lộ. Sao mà lão không nhận ra cô gái đó được. Cô bước xuống ghe của lão vào một buổi chiều, nhờ chở qua sông để về Cần Thơ. Chính lão đã bổ cả mái chèo lên chiếc cổ trắng ngần đó rồi vứt cô ta xuống xoáy nước. Thực tình lão với cô gái không thù không oán. Chỉ trách hôm đó cô lại mang theo nhiều của như vậy. Chỉ trách chiếc nhẫn đẹp quá.
– Mong cậu tha lỗi tại tôi nghèo quá. Túng quẫn nên mới phải làm vậy….
– Nghèo là được phép giết người? Nghèo là được phép tước đoạt mạng sống người khác? Khi lão xuống tay với hôn thê tôi, lão có nghĩ bao nhiêu người sẽ đau lòng không?
– Tôi xin cậu. Tôi sẽ làm trâu ngựa cho cậu, mong cậu bỏ qua để tôi được nuôi con nhỏ khôn lớn.
Lão khẩn khoản van nài. Lộc lừ mắt, tay hươ hươ khẩu súng:
– Không ai có quyền hủy hoại hạnh phúc của người khác để đổi lấy hạnh phúc của mình được. Từ khi nàng mất tích, suốt một tháng nay tôi sống mà như đã chết. Tôi mặc kệ công việc làm ăn, cứ lang thang khắp Nam Kỳ lục tỉnh kiếm nàng.
– Nhưng… nhưng sao cậu biết mà xuống đây?
– Tình cờ đọc báo phát hiện ra liên tiếp nhiều tháng nay dưới miệt Mỹ Tho có nhiều người chết đuối, tôi có linh cảm nên mới bắt xe đò xuống tìm hiểu. Mấy ngày miệt mài bên sông Tiền không uổng phí. Tưởng sắp bỏ cuộc ai ngờ lại tìm thấy kẻ thủ ác ngay tại đây. Lão đã giết quá nhiều người rồi, đây là lúc đền tội.
Lộc lên đạn nghe đánh “cạch” một tiếng khô khốc rồi nói tiếp:
– Với cái bộ dạng khắc khổ này, chẳng trách không ai nghi ngờ lão mà cứ cho là do tai nạn. Chỉ cảnh báo khách cẩn thận khi qua sông thôi. Quay thuyền vào bờ. Tôi không phải sát nhân. Khám lớn Sài Gòn đang chờ lão.
– Là cậu ép chứ tui không muốn.
Đột ngột chiếc ghe chao đảo rồi lật úp. Cả lão Bảy và Lộc rơi xuống nước, khẩu súng văng ra chìm nghỉm. Lộc ngoi ngóp bơi lên thì bị một lực nhấn xuống nước. Lão Bảy đang cố gắng trấn nước để giết người diệt khẩu. Lão đã lớn tuổi nhưng là dân quen nghề sông nước, biết lựa thế ghì chặt. Hai cánh tay của lão siết ngang cổ họng Lộc, đôi chân quặp lại như con rắn quấn quanh chiếc trụ. Khúc sông này thật sự hoàn hảo để thực hiện hành vi sát nhân, lão đã tính toán rất kỹ. Ngoài phù sa đục ngầu, hai bên lại vắng vẻ, cây cối um tùm.
– Buông ra…!!!
Bong bóng thoát ra từ miệng Lộc, nhưng lão Bảy không quan tâm. Khi bị dồn đến đường cùng thì đừng nói gì đạo lý, đến cả nhân tính cũng không còn. Ban đầu lão còn run khi giết người, nhưng tới lúc quen tay thì mọi chuyện lại đơn giản. Lão buộc phải cho Lộc im lặng vĩnh viễn dưới lòng sông, mang theo bí mật này chôn vùi mãi mãi. Thà chết chứ không vào khám lớn Sài Gòn, một nơi chỉ nghe tên cũng thấy ớn lạnh. Xong việc, lão sẽ dẫn con Giang cao chạy xa bay, không trở lại nơi này nữa. Lồng ngực Lộc căng tức như muốn nổ tung ra, cảm thấy mình rơi dần vào ảo giác. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, anh lờ mờ nhìn thấy gương mặt thân thương của người vợ đã khuất.
– Anh đến gặp em đây.