[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 20: Hang tràm quỷ dị

[Tiểu thuyết] Cửu Long Quái Sự Ký – Kỳ 20: Hang tràm quỷ dị

Hùng nhận ra sự kỳ lạ của rừng tràm, nhưng sự kỳ lạ đó là gì? Liệu nó có ngăn cản mục đích của ba người?

Thông nghĩ một lát rồi lắc đầu, cũng có hơi chột dạ. Hùng nói tiếp: 

– Tao nghe nói rừng tràm Trà Sư này hệ thống kênh rạch chằng chịt như mê cung, nãy giờ cũng gần mười phút rồi. Không có lý nào chỉ đi theo đường thẳng như này được! Chẳng lẽ…

Đoạn, Hùng lia đèn pin về phía xa, mặc dù không đủ sáng nhưng vẫn có thể thấy mờ mờ những bụi lục bình, bèo ta, những ụ đất phủ đầy rễ cây, những chỗ đáng lẽ phải ở đó để tạo nên “sự chằng chịt như mê cung” đang di chuyển chầm chậm, mở đường cho con cá sấu. Thông hốt hoảng: 

– Không lẽ lại gặp miễu biết hát hả đại ca?

Hùng nói: 

– Bậy. Nhìn kĩ đi, bọn cá sấu đó!

 Thật vậy, ngẫm kỹ lại thì không thể nào chỉ có một con cá sấu sống trong hệ thống kênh rạch rộng lớn này. Hổng lẽ bọn này là do lão già kia nuôi, ban ngày thì nằm im trong kênh, đêm xuống lại trở thành những người lái đò?

Thông chắt lưỡi: 

_Thôi anh nói sao thì em nghe vậy. Mà quên, trước khi xỉu, thằng Sinh nó có nói bên kia bờ nước là cái gì không?

Hùng nói, không kìm được một nụ cười trên môi: 

– Tao biết chết liền.

Hùng vẫn giữ nguyên đèn pin, ngắm nhìn lũ cá sấu rẽ nước cho cả bọn đi, trong lòng cũng có chút thích thú và hơn hết là cảm giác hào hứng tột độ. Mấy lần thoát chết trong gang tấc đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Chuyến phiêu lưu lần này cũng làm cho Hùng nhận ra một vài điều về bản thân mình. Lúc trước anh chọn nghề trồng lan vì nó ít nguy hiểm; vì anh tưởng rằng anh sợ chết. Lần này về Bảy Núi, anh mới biết mình sai trầm trọng. Anh bắt đầu thấy thích cảm giác này, dường như trở về dù có Ngọc Rết hay không, anh cũng đã quyết định được hướng đi của đời mình.

Con cá sấu vì chở đến ba người nên di chuyển có phần chậm chạp, phải mất ít lâu sau thì một bờ nước khác mới hiện ra trong ánh đèn pin mờ ảo. Chiếc đò đậu lại bên bờ, y như lúc nó rước cả ba, Hùng và Thông thay nhau phóng lên. Kích cỡ bờ nước này rộng hơn, đang chưa biết đi đâu thì có tiếng động lạ vang lên, nghe như kiểu có ai đang lôi vật gì đó trên mặt đất, Hùng lia đèn pin về hướng phát ra tiếng động thì thấy một mái vòm được đan bằng những bộ rễ tràm. Mái vòm này vừa tròn vừa đều đặn, kiểu như hang động. Hùng quay sang Thông, thấy cu cậu gật đầu kiên quyết lắm, anh liền mở ba lô, lấy cây cọc kỳ nam ra rồi tiến về phía hang động rễ tràm.

Rừng tràm Trà Sư với diện tích gần chín trăm héc-ta. Tất nhiên, đúng với tên gọi của nó thì toàn tràm là tràm, âm u khó lần. Người dân sống ở đây, ví dụ chấm bừa một điểm tọa độ, kêu họ lần đường ra ngoài họ còn do dự, nói chi là những người mù đường như bọn Hùng, Thông và Sinh. Do vậy, muốn tìm ra cái hang rễ tràm này mà không nhờ cá sấu chở đi thì chắc chỉ có tiên phật. Hùng thủ cọc kỳ nam trên tay phải, tay trái cầm ngược đèn pin, Thông xốc Sinh lên cho gọn, đi sát sau lưng Hùng tiến vào trong. Hang này mặc dù được cấu tạo từ những bộ rễ tràm nhưng không thưa thớt như loài rễ tràm bình thường. Nhiều lần chiếu đèn pin một vòng, Hùng thấy ánh sáng rất đầy đủ, nghĩa là không có tia sáng nào lọt được ra ngoài.

Lũ cóc nhái, chuột và đặt biệt là rết nhiều vô số. Dường như không biết con người là loài gì nên chúng không tỏ ra chút nào gọi là sợ sệt. Thông phát hiện ra những con rết đặt biệt lớn, có con dài gần nửa mét, bự như ngón chân cái. Anh nghĩ bụng nếu tính mạng của Sinh đang không bị đe dọa thì chắc anh đã lụm vài con về, bán cũng được tiền triệu chứ không ít. Anh cũng nghĩ thêm là đợt này về phải nhờ Hùng chỉ cho một chút ngôn ngữ lục lâm, để không bỏ lỡ những chuyện kiểu này.

Đi cũng đã lâu mà chưa thấy chuyện gì xảy ra, nói đúng hơn là cả Hùng, Thông và Sinh (nếu không bị ngất) cũng đang mong chờ một chuyện gì đó phải xảy ra, vì đó là quen thuộc, đó là lẽ hiển nhiên. Ví dụ con ma con quỷ gì đó xuất hiện thì cả ba tính đường đối phó nó; còn dễ chịu hơn nhiều so với chuyện cứ thấp thỏm chờ đợi. 

Hang động này cũng yên lặng đến lạ. Gần nước mà không nghe tiếng nước. Dưới những tán cây mà không nghe tiếng lá. Thông trộm nghĩ, có khi những âm thanh nghe riết từ hôm trước giờ lại tốt hơn nhiều. Định cất tiếng nói chuyện với Hùng thì một cơn gió khá mạnh nổi lên, làm cả hai phải che mặt, lạnh cả sống lưng, kèm theo đó là một âm thanh trầm đục, ù ù, nghe như tiếng người khóc vang vọng cả hang rễ tràm.

Tới rồi!”, cả bọn đều có chung ý nghĩ. Hùng khựng lại, anh vừa phát hiện một chỗ những rễ tràm đang mọc rộng ra, khu trước mặt có ánh sáng lay lắt và những chiếc bóng màu đen in lên cái nền sần sùi của hang động. Nắm chặt cọc gỗ kỳ nam trong tay, Hùng và Thông hít một hơi thật sâu rồi sau đó, như nín thở, họ tiến về phía trước.

Càng lại gần thì càng có thể nghe thấy một âm thanh khác nữa. Không phải là tiếng ù ù như tù và mà là tiếng phành phạch như có một tấm bạc bị gió thổi bay. Đứng núp sau bức tường chỗ giao nhau với hang bị mở rộng ra, Hùng thận trọng thò đầu nhìn vào bên trong, lăm lăm khối kỳ nam trên tay, sẵn sàng tấn công bất cứ thứ gì nhảy ra. Nhưng không có gì cả, chỉ là một khoảng sân, với hàng trăm chiếc võng mắc vất vưởng, vô trật tự. Ở mỗi đầu võng đều có một cây đèn cầy đã cháy được phân. Thông đứng phía sau sốt ruột: 

– Sao rồi?

Nhưng khi thấy Hùng đã mạnh dạn bước ra khỏi chỗ nấp cũng lật đật cõng Sinh chạy theo sau. Trước mặt họ, những chiếc võng rách rưới, mắc tạm bợ vào những nhánh rễ tràm phủ xuống đang đong đưa. Chúng dừng lại trên không một chút rồi lại đong đưa, như có ai đó đang ngồi đánh đu. Bất chợt, gió thổi mạnh hơn, hơi lạnh cũng theo đó mà tăng đột ngột. Vậy mà, hàng trăm chiếc võng như có ai đó chống chân xuống đất, ngừng lắc lư. Khung cảnh mang sự trái ngược hết sức táo tợn này làm cả bọn Hùng và Thông phải lùi lại mấy bước.

Giọng Thông lí nhí: 

– Té thôi đại ca ơi… 

Rồi anh định lấy đà chạy qua, chợt Hùng giang tay, ra dấu đừng manh động. Anh nói mà không quay đầu lại, khoé môi chỉ mấp máy: 

– Đừng có đánh tiếng. Chỗ này anh có nghe qua. Không ngờ bến đò mà thằng Sinh ám chỉ không phải chỗ tụi mình leo lên con cá sấu lúc nãy.

Thông gãi đầu: 

– Là sao anh? Cứ vòng vo vậy hoài chắc em bị tim thòng quá!

– Anh nói mày lúc trước rồi. Đúng giờ Dần một khắc tức là ba giờ sáng, Quỷ Môn mở to nhất để… tiện đường giao thông giữa âm giới và dương giới, cứ gọi vậy đi cho nó dễ hiểu. Mấy cái võng này là chỗ để ma quỷ chờ đò. Lũ ma đi lạc của ngày hôm trước, loanh quanh trên nhân giới phải có mặt ở đây để bị đưa về trừng trị. Chúng sẽ không dám làm càn đâu, Đầu Trâu Mặt Ngựa sắp ghé ngang rước chúng về. Nhưng anh với mày phải hết sức cẩn thận, chờ cho võng đong đưa trở lại, không nhìn trực diện mà tiếp tục đi thẳng thôi!

Phải đứng chờ rất lâu nên không khỏi sốt ruột, phần vì tốn thời gian, phần vì khung cảnh rùng rợn trước mặt cộng với tiếng gió cứ thổi u u làm cả Hùng và Thông đôi khi chỉ muốn cắm cổ chạy cho rồi, ra sao thì ra. Nhưng may thay, những chiếc võng phía xa bắt đầu động đậy, như có ai đứng dậy khỏi nó, vải võng đang căng bỗng chùng xuống, không động đậy nữa, lần lượt từng cái xa nhất rồi sau đó là cả khu đất. Hùng thở phào như trút được gánh nặng, anh ngoắc tay, không quên làm dấu khẽ thôi, ý là kêu Thông theo mình mà lặng lẽ đi tiếp.

Đi thêm một chút nữa, ánh mắt của bọn Hùng và Thông bị một thứ ánh sáng lân tinh thu hút. Chúng phát ra từ một lối mòn khá hẹp, chỉ vừa một người đi. Hùng nhìn sang Thông, anh biết thứ linh cảm này. Dù vật họ đang tìm là gì đi nữa thì nó nhất định nằm sau con hẻm đó. 

Không chần chừ thêm nữa, vừa ra khỏi hẻm, cảnh tượng đập vào mắt họ hùng vĩ đến độ họ phải đứng chết trân một lúc lâu. Con hẻm này dẫn đến một cái trũng, đúng hơn là bên trong một bộ rễ tràm khổng lồ. Trông nó giống như kiểu kiến trúc mái vòm của người Ấn Độ, nhưng được hình thành tự nhiên. Ở giữa mái vòm, nơi đáng lẽ có những bức bích họa thì rễ cây bị bong ra. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, tạo thành những cột sáng, nhìn vừa huyền ảo vừa ma mị. Căn phòng được ánh trăng chiếu sáng nên không cần đến đèn pin họ vẫn nhìn được khá rõ: những đóa hoa súng rũ xuống trên mái vòm như những cái đèn chùm trong cung điện. Phía dưới là khu rừng tràm mọc trong lòng hang động với những thân cây trồi lên như hàng chục ngòi bút khổng lồ.

Hùng tặc lưỡi: 

– Con mẹ nó. Tao biết thằng Sinh kêu mình tìm thứ gì rồi!

Thứ cứu mạng mà Sinh nói với Hùng là gì? Hùng và Thông có thuận lợi lấy được nó hay không? Mời các bạn đọc tiếp kỳ sau.

Chia sẻ câu chuyện này

Art director : Lê Minh

Minh họa : Minh Thảo Võ

Thiết kế : Nhím

 

Binh lính Đàng Ngoài - tranh của Samuel Baron
Share