Đi cũng đã lâu mà chưa thấy chuyện gì xảy ra, nói đúng hơn là cả Hùng, Thông và Sinh (nếu không bị ngất) cũng đang mong chờ một chuyện gì đó phải xảy ra, vì đó là quen thuộc, đó là lẽ hiển nhiên. Ví dụ con ma con quỷ gì đó xuất hiện thì cả ba tính đường đối phó nó; còn dễ chịu hơn nhiều so với chuyện cứ thấp thỏm chờ đợi.
Hang động này cũng yên lặng đến lạ. Gần nước mà không nghe tiếng nước. Dưới những tán cây mà không nghe tiếng lá. Thông trộm nghĩ, có khi những âm thanh nghe riết từ hôm trước giờ lại tốt hơn nhiều. Định cất tiếng nói chuyện với Hùng thì một cơn gió khá mạnh nổi lên, làm cả hai phải che mặt, lạnh cả sống lưng, kèm theo đó là một âm thanh trầm đục, ù ù, nghe như tiếng người khóc vang vọng cả hang rễ tràm.
“Tới rồi!”, cả bọn đều có chung ý nghĩ. Hùng khựng lại, anh vừa phát hiện một chỗ những rễ tràm đang mọc rộng ra, khu trước mặt có ánh sáng lay lắt và những chiếc bóng màu đen in lên cái nền sần sùi của hang động. Nắm chặt cọc gỗ kỳ nam trong tay, Hùng và Thông hít một hơi thật sâu rồi sau đó, như nín thở, họ tiến về phía trước.
Càng lại gần thì càng có thể nghe thấy một âm thanh khác nữa. Không phải là tiếng ù ù như tù và mà là tiếng phành phạch như có một tấm bạc bị gió thổi bay. Đứng núp sau bức tường chỗ giao nhau với hang bị mở rộng ra, Hùng thận trọng thò đầu nhìn vào bên trong, lăm lăm khối kỳ nam trên tay, sẵn sàng tấn công bất cứ thứ gì nhảy ra. Nhưng không có gì cả, chỉ là một khoảng sân, với hàng trăm chiếc võng mắc vất vưởng, vô trật tự. Ở mỗi đầu võng đều có một cây đèn cầy đã cháy được phân. Thông đứng phía sau sốt ruột:
– Sao rồi?
Nhưng khi thấy Hùng đã mạnh dạn bước ra khỏi chỗ nấp cũng lật đật cõng Sinh chạy theo sau. Trước mặt họ, những chiếc võng rách rưới, mắc tạm bợ vào những nhánh rễ tràm phủ xuống đang đong đưa. Chúng dừng lại trên không một chút rồi lại đong đưa, như có ai đó đang ngồi đánh đu. Bất chợt, gió thổi mạnh hơn, hơi lạnh cũng theo đó mà tăng đột ngột. Vậy mà, hàng trăm chiếc võng như có ai đó chống chân xuống đất, ngừng lắc lư. Khung cảnh mang sự trái ngược hết sức táo tợn này làm cả bọn Hùng và Thông phải lùi lại mấy bước.
Giọng Thông lí nhí:
– Té thôi đại ca ơi…
Rồi anh định lấy đà chạy qua, chợt Hùng giang tay, ra dấu đừng manh động. Anh nói mà không quay đầu lại, khoé môi chỉ mấp máy:
– Đừng có đánh tiếng. Chỗ này anh có nghe qua. Không ngờ bến đò mà thằng Sinh ám chỉ không phải chỗ tụi mình leo lên con cá sấu lúc nãy.
Thông gãi đầu:
– Là sao anh? Cứ vòng vo vậy hoài chắc em bị tim thòng quá!
– Anh nói mày lúc trước rồi. Đúng giờ Dần một khắc tức là ba giờ sáng, Quỷ Môn mở to nhất để… tiện đường giao thông giữa âm giới và dương giới, cứ gọi vậy đi cho nó dễ hiểu. Mấy cái võng này là chỗ để ma quỷ chờ đò. Lũ ma đi lạc của ngày hôm trước, loanh quanh trên nhân giới phải có mặt ở đây để bị đưa về trừng trị. Chúng sẽ không dám làm càn đâu, Đầu Trâu Mặt Ngựa sắp ghé ngang rước chúng về. Nhưng anh với mày phải hết sức cẩn thận, chờ cho võng đong đưa trở lại, không nhìn trực diện mà tiếp tục đi thẳng thôi!