Quái lạ, Lão Châu Chấu đi bộ khắp cái Chợ Lớn này ít gì cũng hơn mười năm, làm gì có con hẻm nào ông chưa biết, chỗ này rõ ràng không hề có cái hẻm nào cả thì nay lù lù ở đâu xuất hiện khiến ông không khỏi nghi ngờ. Ghé mắt nhìn vào trong chỉ thấy đó là con hẻm nhỏ, bên trong tối mờ mờ, hắt thứ ánh sáng đỏ do giấy dán cửa sổ ra ngoài. Nghĩ bụng có thể do ông chỉ đi ban ngày qua đây, buổi sáng người ta bày đồ la liệt, che cả đường vào nên ông không biết sự tồn tại của cái hẻm này, dù gì cũng lỡ đi đến đấy rồi thì vào thử xem sao. Nghĩ là làm, Lão Châu Chấu bước thẳng vào con hẻm mờ mờ. Vừa lúc đó ngoài đường chính ùa đến trận gió lạnh ngắt, thổi giấy tiền vàng bạc bay tứ tung.
Con hẻm càng đi vào càng rộng ra, đến một khúc ngoặt thì Lão Châu Chấu hết sức sửng sốt khi thấy ở đây người ta vẫn mua bán náo nhiệt, đèn đuốc sáng rực. Họ nói với nhau đủ thứ tiếng, trao đổi hết sức ồn ào, sầm uất. Lão Châu Chấu đi dọc con phố đó, nó cũng chỉ khoảng trăm mét, chủ yếu bày bán đồ ăn uống. Vốn dĩ lão ta đâu quan tâm, vẫn quan sát xuôi ngược, xem có ai bán đồ cũ đồ cổ hay ho gì không.
Đang định quay trở ra, lão thấy góc khuất bên kia có một ông già đang nằm bên cạnh một cái chiếu bày đủ đồ đồng la liệt. Tò mò bước sang thì thấy đa phần là đồ thờ cúng, duy chỉ có một tấm da trâu được buộc dây đen, trông hết sức bẩn thỉu. Chính sự cũ kỹ bẩn thỉu đó lại thu hút Lão Châu Chấu rất nhiều, lão mở ra xem, bên trong toàn chữ Hán cổ. Dĩ nhiên lão đọc chữ được chữ không, nhưng nội dung thấp thoáng gì đó về một tòa thành cũ thuộc phạm vi trấn Hà Tiên, Rạch Giá. Lão già nằm nãy giờ, thấy có khách đến thì ngồi dậy, khuôn mặt hết sức kỳ quái: không có chân mày, mũi tẹt thấp, da căng bóng, hai mắt híp lại, hơi thở nhẹ như không có, cả người tỏa ra sự lạnh lẽo đáng sợ. Lão Châu Chấu hỏi về cuộn da, ông già vẫn không tỏ ra chút cảm xúc gì, bảo:
– Mua làm gì?
Lão Châu Chấu trố mắt ra, nghĩ bụng ai đời có người bán nào lại hỏi thế, bèn nói:
– Lão phu thích trưng đồ cổ. Vật này có gì đó mỗ mua không đặng hay sao?
Ông già nói như thở ra từng chữ:
– Chỉ sợ nó làm ngươi chết không nhắm mắt thôi!
Lão Châu Chấu giận đến tím mặt, để lại một lúc sáu chỉ vàng dằn mặt ông già rồi đùng đùng quay trở ra.
Lúc về, Lão Châu Chấu bèn tìm người biết chữ, về dịch lại cho lão nghe. Biết được nội dung của tấm da, từ đó về sau Lão Hoàng đổi tính hẳn, không đi mua đồ về trưng nữa, chỉ lục tìm sách cổ, thư tịch, mọi thứ về địa chí vùng Kiên Lương Hà Tiên, rồi các manh mối về một thứ ông chỉ mấp mé khi có ai hỏi: Ca Lâu Thành.
Kể tới đó, giọng Thùy đượm chút buồn, cô nhìn qua cuộn da mà Tú Linh đang cặm cụi đọc rồi nói:
– Ông nội em sau đó bị ám ảnh với cuộn da đó, bỏ hết công chuyện làm ăn, tuyển lực điền, thầy phong thủy, rồi vệ sĩ đủ cả, lên đường đi tìm tòa thành Ca Lâu trong truyền thuyết, nhưng lần nào về cũng thất bại, cả đoàn người chết gần hết. Tuy vậy, ông vẫn cứ kiên quyết. Ông nói đây là sứ mạng của đời ông. Đêm trăng đó, con phố đó, lão bán hàng đó. Ông lúc này đã giàu sụ nên có suy nghĩ của người đứng trên đỉnh cao, đâm ra bệnh tưởng, nói là ông Trời sắp đặt cho ông đi vào khu phố kia và giao phó nhiệm vụ tìm Ca Lâu Thành lại cho ông. Em thương ông lắm. Lúc hấp hối trên giường, ông đuổi hết mọi người ra ngoài rồi nói với em, rằng em là người thông minh, có tố chất nhất dòng họ. Ông nắm chặt tay em, truyền cuộn giấy lại cho rồi bắt em hứa là phải giúp ông hoàn thành sứ mạng, không thôi Ngọc Hoàng không cho ông lên Thiên Đình. Em chịu gật đầu, ông mới bỏ tay em ra.
Tôi nói:
– Vậy cho nên em mới quyết định thi vô trường địa chất hả?
Thùy bảo:
– Đúng rồi anh. Nói thật em chưa bao giờ quên lời dặn của ông nội. Sau này em cũng ghiền luôn khảo cổ, thám hiểm. Đi vào đây tưởng chỉ là cái hang thôi có gì đâu, ai ngờ…
Tôi cố an ủi Thùy:
– Em đừng lo, từ giờ về sau, em đi với anh và mấy người này thì yên tâm, không có gì xảy ra nữa đâu.
Anh Hùng tằng hắng/ Sinh cũng thêm vào “ĐI với ANH luôn mới ghê…”. Tôi lườm nó mấy cái. Lúc này, anh Hùng mới đốt điếu thuốc, ngồi trò chuyện với Thùy về bọn chúng tôi, nhưng anh vẫn giữ lại rất nhiều thông tin, đặc biệt là thông tin liên quan đến lục lâm. Tuy vậy, Thùy vẫn ngồi nghe rất chăm chú, lại còn trầm trồ mấy lần. Một lúc sau, Tú Linh đã đọc xong cuộn da liền bảo chúng tôi ngồi tụm lại, cô nói: