– Ngày nay trong nước trống rỗng, lòng người ly tán. Quân Thanh từ xa tới, vào sâu đất nước ta, chưa biết tình hình mạnh yếu, không hiểu được thế chiến trận, đánh trong khoảng mươi ngày có thể dẹp yên được.
Nguyễn Thiếp từng giữ một thái độ dè dặt và có phần bất hợp tác, bất chấp sự ân cần mời mọc của Nguyễn Huệ. Nhưng đứng trước thử thách của đất nước, Nguyễn Thiếp không ngần ngại gì mà cùng nhau bàn luận, phân tích tình lý. Thực tế chứng minh nhận xét của ông hoàn toàn chính xác.
Từ Phú Xuân ra Nghệ An cách nhau chừng 350 km. Với tốc độ người đi bộ bình thường, phải mất hơn 80 tiếng để đi hết quãng đường ấy. Vào thế kỷ 18, một người bình thường phải mất hơn nửa tháng để đi từ Phú Bài tới Vĩnh Dinh. Nhưng theo Nguyễn thị Tây Sơn ký, hoàng đế Quang Trung chỉ mất bốn ngày để vượt quãng đường này. Ông xuất phát ngày 25 tháng Mười Một ở Huế, và tới Nghệ An vào ngày 29. Nhưng từ Nghệ An ra tới Tam Điệp cách chừng 200km, hoàng đế Quang Trung đã mất tới một tháng. Chúng ta thường nói về cuộc hành quân “thần tốc”, nhưng ở đoạn đường này nó không thần tốc như ta nghĩ.
Trên suốt dọc đường đi từ kinh đô, hoàng đế Quang Trung vừa đi vừa thu nhặt binh lính. Lúc tới Thanh Hoa, quân số dưới cờ đã hơn 8 vạn người. Rõ ràng không thể che giấu một lực lượng như vậy. Hoàng đế Quang Trung quyết định không dùng được âm mưu thì dùng dương mưu. Ông gửi cho Tôn Sĩ Nghị một văn thư phân trần, đại khái nói: “Chưa biết thiên triều có chịu tha tội cho không, nên không dám sai sứ đến… Chuyến này đến đây, thần sẽ tới tại chỗ gần gụi để chờ lệnh đại nhân phân xử, chứ không phải là thần dám chống lại mệnh lệnh đâu”.
Thư gửi đi rồi, hoàng đế Quang Trung cho tổ chức thệ sư ở Thọ Hạc, thuộc địa phận thành phố Thanh Hóa hiện nay. Ông cưỡi trên đầu voi, nói với quân lính:
– Bớ chư quân! Hễ ai chịu chiến đấu thì hãy vì ta giết sạch chó Ngô đi! Nếu ai không muốn chiến đấu thì hãy xem ta trong một trận giết hàng vài vạn mạng người đấy! Đó không phải là chuyện lạ lùng gì cả!
Quang Trung vừa dứt lời. Các quân dạ ran như sấm. Sử gia Nguyễn Thu sau này mô tả cảnh tượng đó “rung động cả hang núi, trời đất đổi màu”. Đoàn quân Tây Sơn khua chiêng gióng trống, gấp đường kéo ra Tam Điệp.
Lưu trữ của nhà Thanh không thấy nhắc gì đến lá thư của hoàng đế Quang Trung gửi Tôn Sĩ Nghị. Sử gia Nguyễn Thu nói rằng Tôn Sĩ Nghị đã sai truyền hịch yêu cầu hoàng đế Quang Trung rút quân về Thuận Hóa, yên lặng chờ phân xử. Khâm định An Nam kỷ lược của nhà Thanh cho ta hiểu là Tôn Sĩ Nghị vẫn đang trù tính kế hoạch tiến quân vào Phú Xuân, nhưng khó khăn trùng trùng.
Vì chưa đủ điều kiện để tiến quân, Tôn Sĩ Nghị cứ tỏ ra như không có gì, khiến người ngoài nhìn vào lại cảm thấy sốt ruột. Tôn Sĩ Nghị bày tiệc rượu ở vương cung, đãi các tướng sĩ, làm thơ Nam chinh thi gửi về cho bạn mình ở Dương Thành. Sau này có người nhận xét rằng hành vi đó tựa hồ như Tào Tháo múa giáo ngâm thơ trước trận Xích Bích. Tuy bề ngoài là như thế, nhưng Đô ty Trần Nguyên Nhiếp của cánh quân Quảng Tây vẫn cho biết rằng quân Thanh ngày ngày đều duyệt binh.
Người sốt ruột nhất có lẽ là Trấn thủ Sơn Nam Đinh Nhạ Hành. Ông này mấy lần dâng tấu xin vua Chiêu Thống xuất quân đánh Tây Sơn, nhưng không được trả lời. Đinh Nhạ Hành bèn về kinh đô gặp trực tiếp Chiêu Thống.