Miền Trung nổi tiếng với câu “cọp Khánh Hoà, ma Bình Thuận“. Cọp dữ ăn thịt người đất Khánh Hòa xưa nhiều thật chứ không chỉ là lời đồn đại, nhất là ở Cam Lâm, Dục Mỹ,.. Bằng chứng còn được ghi nhận không ít trong sách vở cũng như trong các câu chuyện truyền khẩu của dân gian.
Khánh Hòa được mệnh danh là Vùng hổ. Thời Pháp thuộc, bác sĩ Yersin trên đường tìm kiếm Đà Lạt đã đi ngang đây và ghi chép:
“Ở Đá Bàn, tôi gặp một cánh rừng thưa lớn, một kiểu rừng dưới chân những ngọn núi ngày càng cao bao quanh thung lũng. Đêm dần buông, tôi vừa lòng đã đến nơi, hoàng hôn rất nguy hiểm trong xứ sở đầy cọp này. Ngựa và những người phục vụ đã đến đây trước tôi một giờ.“
“Chúng tôi đi ngủ, giường chỉ là một tấm ván cưa thô sơ, đồ đạc duy nhất trong trạm, nhưng ngủ rất ngon, không cần mùng. Tuy nhiên, đêm tối thường bị tiếng cọp gầm trong khu vực phục vụ và chuồng ngựa khuấy động. Lửa được đốt suốt đêm để đuổi cọp vì vùng đất này cũng như cả Nam Trung Kỳ có rất nhiều cọp. Vừa qua, ở Cù Mông, gần Quy Nhơn, không thể nào bảo những người phục vụ đi cắt cỏ ngựa khi đêm xuống, tôi chỉ cho ngựa ăn một ít mía.“
Độ vài mươi năm trước, cứ ra khỏi thị xã Nha Trang một chút, chiếu đèn xe đã thấy ánh mắt sáng quắc như hai đốm lửa bên vệ đường. Vú nuôi tôi kể rằng năm 1978, cô đi kinh tế mới ở Đất Sét, cách Nha Trang khoảng 30 cây số. Hồi đó, dân chúng về khá đông nhưng nơi này vẫn là rừng rậm. Mọi người cùng nhau lợp nhà và làm nông, thỉnh thoảng có người vào rừng cắt tranh nhưng không trở về. Nhà vú ngoài rìa làng, cũng cỏ tranh đơn sơ thôi. Vú cùng chồng đi làm về cũng bị cọp bám theo, nghe tiếng ràn rạt trong đám lau sậy. May mà nó sợ lửa nên không xuất hiện.
Rồi có đêm khác, đang ngủ thì nghe tiếng động, trong làng hét lên:
– Cọp về!
Thế là bà con đổ ra ngoài đốt lửa, khua chiêng đánh trống ầm ĩ. Sáng trời, đi kiểm tra thì thấy khoảnh sân đầy vết máu. Con cọp rượt mồi tới tận khu dân cư và lượn lờ quanh nhà cô. Vài năm sau, thanh niên xung phong lên phạt cỏ khai quang thì cọp dạt về Hòn Dữ, dần dần biến mất hết. Đến những năm 1990 cọp Khánh Hoà chỉ còn là huyền thoại.
Tại miền Nam, vùng Bến Tre nhiều cọp đến mức có hẳn một địa danh là đìa Cứt Cọp vì xưa cọp ăn no tụ tập đi vệ sinh ở đây. Thậm chí, cọp còn liều lĩnh mò vào tận Sài Gòn. Năm 1770 nhà sư Hồng Ân và Trí Năng đã tử chiến với một con ở đình Tân Kiểng (nay nằm tại đường Trần Hưng Đạo, quận 5). Hậu quân phò mã Võ Tánh, anh rể vua Gia Long, thời trẻ từng giết chết cọp ở Thập Bát Phù Viên. Hồi đó dân Hóc Môn muốn vào Sài Gòn buôn trầu phải đi theo đoàn chứ đâu ai dám đi lẻ?
Miền Đông Nam Bộ đặc biệt khét tiếng là cọp ba móng ở Đồng Nai từng ăn thịt rất nhiều người, nguy hiểm hơn một đại đội biệt kích Pháp. Còn nếu đi sâu vào những cánh rừng âm u ở miệt dưới Tây Nam Bộ, ta còn nghe văng vẳng những câu ca dao:
“U Minh, Rạch Giá thị quá sơn trường
Dưới sông sấu lội trên rừng cọp đua“
“Cà Mau khỉ khọt trên bưng
Dưới sông sấu lội trên rừng cọp um“
Giờ đây, có lẽ cọp Đông Dương đã hoàn toàn tuyệt chủng trong tự nhiên ở Việt Nam. Sự biến mất của chúng không chỉ là tổn thất lớn cho hệ sinh thái, mà còn cho cả văn hóa nước ta. Thế hệ ngày sau sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chiêm ngưỡng chúa tể rừng già, một sinh vật đã cùng tồn tại với người Việt suốt hàng ngàn năm họ dựng nước.