Eugène Gibert là một kỹ sư xuất sắc, vừa là chuyên gia kỹ thuật vừa là lý thuyết gia như đã được chứng minh qua những bài viết của ông về đường đạn đăng trên các tạp chí chuyên ngành. Trong thời gian ở Đông Dương lần thứ hai, ông cũng đã viết “ghi chép về cửu vị thần công của An Nam” được xuất bản sau khi ông mất.
Trong ghi chép này, ông đã miêu tả “một vài quy trình kỹ thuật đặc biệt tại quân chủng pháo binh ở đất nước này” song song với việc nghiên cứu nhằm “làm nổi bật một vài điểm lịch sử quan trọng của An Nam”. Qua một vài trang viết, ông đã miêu tả chi tiết về mặt kỹ thuật các khẩu thần công và những trang trí mỹ thuật lẫn điêu khắc. Sau khi dịch những miêu tả này, ta có thể rút ra được một vài yếu tố lịch sử. Vị sĩ quan này có tính ham hiểu biết tri thức, không chỉ cống hiến cho nghệ thuật quân sự mà còn rất nhạy cảm với văn hóa bản địa, với lịch sử triều đình và với vấn đề tín ngưỡng liên quan đến cửu vị thần công. Để có thể thực hiện được hai đợt công tác ở Đông Dương trong khoảng thời gian một thập kỷ, chắc chắn phải là người có năng lực về quân sự và có gắn bó tình cảm thực sự với châu Á.
Chính trong lần thứ hai sang Đông Dương mà Gibert đã cụ thể hóa dự định cho việc thực hiện bản truyện thơ Lục Vân Tiên có tranh minh họa. Trong bài giới thiệu dài hai trang về bản truyện này Gibert đã nói rõ mong đợi và kết quả của những gì mình yêu cầu. Nhận thấy bản dịch và những chú giải của Abel des Michels vẫn chưa lột tả hết vẻ đẹp độc đáo của tác phẩm nên ông đã nhờ một nghệ sĩ người Việt vẽ lại môi trường thiên nhiên và thế giới tinh thần của người Việt vào thời đó, đồng thời để người nghệ sĩ được hoàn toàn tự do thể hiện. Gibert chi nhắc nhở về thời gian thực hiện và thêm vào những chú giải. Có thêm một nghệ sĩ nữa hỗ trợ cho công việc này nhưng không rõ là ai. Người này chỉ để lại một vài bản vẽ rất ngây ngô ở một số trang cuối của bản truyện cho phép ta so sánh về phong cách. Gibert đã giục người nghệ sĩ thứ nhất, Lê Đức Trạch, người có năng lực nghệ thuật cao hơn, hoàn thành đúng thời hạn tác phẩm với kết quả mỹ mān.
Để bày tỏ sự hài lòng tuyệt đối của mình đối với công việc của nghệ sĩ, Gibert đã thông báo ý định thực hiện tiếp, cũng vẫn theo kiểu đó, bản truyện Kim Vân Kiều có tranh minh họa. Nhưng thật tiếc, điều kiện đã không cho phép Gibert thực hiện ước nguyện này.
Ý thức rõ về giá trị của tác phẩm tự tay mang về Pháp, Gibert đã sớm dự kiến di tặng nó cho Viện Hàn lâm Văn khắc và Văn chương, nơi tốt nhất có thể bảo quản nó. Tác phẩm này có tên Lục Vân Tiên ca diễn, truyện thơ của người An Nam, bản dân gian được Lê Đức Trạch còn gọi là Thọ, nho sĩ triều đình Huế, minh họa dưới sự chỉ đạo của Eugène Gibert, đại đội trưởng đội pháo binh hải quân đã được đăng ký vào sổ ngày 26/5/1899. Món quà tặng đến thật đúng lúc khi Viện Hàn lâm Văn khắc và Văn chương quan tâm ngày càng nhiều đến lĩnh vực này ở châu Á.
Thời điểm đó, Viện Hàn lâm vừa mới tổ chức Đại hội lần thứ 11 quy tụ các nhà Đông phương học ở Paris (tháng 9 năm 1897) và đā suy nghĩ nghiêm túc về công tác triển khai những chương trình nghiên cứu, bảo tồn di tích và di sản ở vùng Viễn Đông. Các nhà Ấn Độ học Michel Bréal, Auguste Barth và Émile Sénart với sự ủng hộ của nhà Hán học Gabriel Devéria, đã đề nghị những người bạn đồng nghiệp là viện sĩ, thông qua việc thành lập Phái đoàn khảo cổ học thường trực Đông Dương vào năm 1898. Chắc chắn Gibert đã biết về những cuộc thảo luận dẫn tới việc chuyển chính thức Phái đoàn này thành Viện Viễn Đông Bác Cổ Pháp (École française d’Extrême-Orient, EFEO). Viện này đặt trụ sở tại Đông Dương từ năm 1900, trước tiên là ở Sài Gòn, sau đó là ở Hà Nội vào năm 1902, khi Hà Nội trở thành thủ đô của Đông Dương. Nếu Viện được thành lập sớm hơn ba năm, có thế Gibert đã di tặng tác phẩm này cho Viện và rồi sau đó bản thảo này có lẽ sẽ mang một số mệnh hoàn toàn khác chăng?
Bản thảo truyện thơ Lục Vân Tiên có tranh minh họa đã được in lại, dịch ra và được những người đam mê mỹ thuật, văn học và văn hóa Việt Nam đón nhận theo cách mà tác phẩm xứng đáng có được. Ngay sau khi hoàn thành bản dịch tiếng Pháp đầu tiên, ông Aubaret da đánh giá truyện thơ Lục Vân Tiên như sau:
“Đây là một cuốn sách hay vinh danh người Nam Ky, một mặt tác phẩm thể hiện tâm tư, tình cảm của nhân dân cả nước thông qua sự nổi tiếng của nó […]. Mặt khác, phần lớn cuốn sách diễn tả tinh thần trung thực, đam mê và tinh tế […]; thể hiện bức tranh về phong tục và vị trí xã hội của những người thuộc tầng lớp thấp kém. Điều này mang lại giá trị đặc biệt cho tác phẩm.”