Thông định phóng xuống thì nghe tiếng Hùng cản:
-Khoan xuống mày, còn phải tìm đồ ăn cho con cá sấu nữa.
– Đồ ăn gì? Anh có cảm tình với nó hay sao mà phải cho nó ăn nữa?
– Khùng. Là yêu cầu của lão già lúc nãy thôi. “Múc nước cho bồ câu” nghĩa là kiếm gì đó cho con cá sấu ăn. Trong rừng này, loài cá sấu là bá chủ rồi, những thứ trên cao với nó khác nào cao lương mỹ vị. Mày nhìn trên đó coi có trứng con gì không?
– Sao anh biết trên này có trứng?
– Linh cảm thôi.
– Chậc. Đợi em chút!
Thông tìm một hồi cũng được hơn chục cái trứng đủ kích cỡ, lớn nhất cũng bằng cái chén. Hỏi ra thì cả hai chỉ nhún vai, có trời mới biết đó là trứng con gì. Hùng thận trọng gói xác con rắn vào một miếng vải, xắn gấu áo lên để nhét tạm mấy cái trứng. Đoạn đường ra cũng không có gì đặc biệt. Đi ngang những cái võng, họ cũng vẫn bước thật khẽ. Con cá sấu chờ ở chỗ bở nước thấy Hùng và Thông liền há cái mồm to đùng lên chờ đợi. Hùng ném cho nó đống trứng. Con vật nhai rạo rạo một hồi cũng xong. Cả bọn nhảy lên lưng nó để nó chở về.
Trên đường ra, cả hai im lặng không nói với nhau câu gì. Phần vì Thông thấy những co giật của Sinh xảy ra thường xuyên hơn lúc nãy, chứng tỏ bệnh tình ngày càng nguy kịch nên anh có hơi lo lắng. Hùng thì hơi lấn cấn, anh vẫn chưa biết phải xử lý con rắn như thế nào, định bụng sẽ ra ngoài hỏi lão già. Chợt con cá gầm lên, như có vật gì đó vừa đánh mạnh vào đầu nó. Nhìn chuyển động có vẻ là nó đang hốt hoảng, rồi cả thân hình nó bị vật đó nâng lên. Cả hai loạng choạng, chưa kịp lấy lại thăng bằng thì con cá sấu đã nhanh chóng lặn xuống nước, mất tăm!
Con kênh không biết sâu bao nhiêu mét nước, chỉ thấy khua chân không thấy đáy. Phải khó nhọc lắm Thông mới xốc nách Sinh, giữ cho cái đầu chú sãi khỏi bề mặt. Hùng chỉ tay về phía một gò đất, rồi cả hai bơi về phía đó. Chợt Hùng khựng lại, như phát hiện ra có điều gì đó không đúng, miệng anh mấp máy hỏi Thông:
– Ê, chốn đầm lầy này, ngoại trừ cá sấu còn con gì sống không?