Cuộc trao đổi diễn ra khá chóng vánh. Sư thầy chỉ tay ra phía sau, bảo đường xuống hơi khó đi và dặn tôi nên cẩn thận vì trời mưa, vắt đỉa nhiều lắm. Tôi chắp tay thi lễ rồi nhanh chóng ra phía sau chùa. Tôi đi vòng giữa gian trái và gian chính, có con đường nhỏ cũng được lát bằng đá thềm.
Đường xuống chừng ba mươi mét, là một cái dốc được dẫn bởi những bậc thang đá xanh, bề ngang chắc đi được hai người. Do dốc với nhiều rêu, như kiểu mưa vài tuần nay rồi không ai qua lại vậy, cho nên tôi đi khá chậm. Phía dưới con dốc là con đường mòn, hoặc nó đã từng là như vậy. Dấu cỏ cho thấy trước đây đã có người qua lại chỗ này. Chắc cũng mới gần đây người ta không đi nữa thôi.
Xung quanh tôi lúc này có thể gọi là rừng được. Đủ thứ cây dại: còng, chuối, tre, thị, và những bụi cỏ không cao lắm nhưng làm khung cảnh rất um tùm rậm rạp. Tôi chỉ sợ có con gì nhảy xổ vào người thì chắc tè ra quần mất. Trời mưa làm không khí trong này hầm hập như lò xông hơi, ẩm ướt khó chịu. Tôi buộc ống quần, thắt dây giày lại đề phòng côn trùng, đỉa vắt chui vào. Xả tay áo ra và không quên đội nón lên. Cho an tâm thôi.
Giữa trưa, do cây rậm rạp và trời mưa nên không gian khá tối, tôi lần mò theo con đường quanh co. Phía sau tán cây, tôi thấp thoáng thấy cái gì đó sừng sững. Chắc mẩm là vách đá đang tìm rồi nên tôi càng vui vẻ đi tới. Không gì to lớn lắm nhưng với tôi là cảm giác như sắp khám phá ra cả một lục địa mới vậy.
Kể ra thì lúc đó tôi cũng gan thật. Đa phần mọi người sẽ sợ ma hay thứ gì đó siêu nhiên, thề là tôi chỉ thấy sợ muỗi đốt hay kiến hay ong hay mấy con rắn. Gớm chết đi được. Mẹ tôi hay nói tôi sinh vào giờ Dần, dương khí vượng, kiểu như nặng vía dữ lắm, cho nên tôi không thấy được thế giới tâm linh và do đó cũng không biết sợ những gì mình không thấy.
Hết đường mòn. Trước mặt tôi là ba ngôi nhà lá, nền đất, mặt tiền dựng ván, vách lá dừa. Trông chúng cũng khá cũ kỹ và tơi tả. Cũng phải, có lẽ do điều kiện của chủ nhà không đủ sửa sang lại. Bỗng nhiên tôi thấy an tâm hẳn. Ít ra cũng đỡ cô đơn giữa chốn núi rừng tịt mịt.
Nghe tiếng người lạ tới, trong nhà vọng ra tiếng chó sủa vang cả núi đồi làm tôi giật cả mình. Tôi lại thấp thoáng thấy vách đá phía sau tán cây, nên vòng qua ba ngôi nhà đó để đi tiếp. Phía sau, đúng như dự đoán của tôi, không còn đường nữa. Trước mặt là những cây chuối. Tôi nghĩ là nó mọc dại, không cao như những cây chuối thường thấy, thân cũng nhỏ hơn, nhưng lá nhiều và kín. Những buồng chuối non chắc bị khỉ gặm nham nhở, thâm đen và rỉ nhựa. Theo hướng thì đúng rồi, chắc nó chỉ sau cái hàng chuối này thôi. Tôi bước tiếp.
Nhìn từ xa chuối khá rậm nhưng lại gần thì vẫn đủ chỗ cho hai người đi. Tôi đi qua lại trong đấy, chắc chừng năm mươi mét là hết rừng chuối. Trước mặt tôi lại hiện lên cảnh rừng rậm quen thuộc. Tuy nhiên, có một thứ không đúng ở đây, đó là cái giếng. Vâng, một cái giếng giữa rừng.