Đang thơ thẩn nhìn trời biển thì nghe những tiếng động đều đặn, tôi quay sang. Anh Hùng đang ném những con cá chết được quấn bùa xuống biển. Thấy tôi nhìn, anh giải thích:
– Anh đang dẫn dụ con Quỷ Biển. Mỗi con cá được quấn bùa Khai Đạo, lợi dụng âm tính từ cá chết, khiến Quỷ Biển tưởng là mồi ngon mà đến.
Chiếc tàu chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Ông lão run cầm cập bỏ neo xuống, quay sang nói với anh Hùng là tới chỗ rồi. Lúc này có lẽ tàu cách bờ chừng ba mươi cây số, bốn bề chỉ thấy sóng biển mênh mông, xa tít tắp thấp thoáng ánh đèn của các tàu câu mực. Bỗng nhiên, anh Hùng quay sang bảo ông lão vào khoang đóng chặt cửa lại, giống như anh linh cảm có gì đó đang đến.
Quả nhiên đúng như vậy. Cửa khoang vừa đóng sập lại, mặt biển bỗng ngưng sóng, không gian im bặt lạ thường. Mặt nước là là một màn sương dày đặc không biết từ đâu lan tới, chỉ một loáng đã bao vây con tàu. Ba người kia vẫn tỏ ra bình tĩnh, Sinh cầm chai rượu lên tu; Tú Linh thì lấy cái túi nhỏ cầm trên tay, tôi không biết trong đó có những gì; còn anh Hùng thì một tay bỏ túi quần, tay còn lại cầm điếu thuốc, đôi mắt anh rảo quanh quan sát. Anh nói:
– Con Quỷ Biển này cũng khá đó. Nó nhả âm khí lên che cả bầu trời rồi kìa.
Mọi người cùng nhìn lên, tôi giật mình khi thấy bầu trời đầy sao lúc nãy giờ đây đã đen kịt, nhưng nhìn kỹ thì không phải do mây, mà là có gì đó như khói đen bao quanh khoảng không. Sinh vừa uống xong chai rượu, quăng vỏ xuống rồi quay sang Tú Linh kêu khai nhãn cho tôi hỗ trợ quan sát. Anh Hùng quay sang nói:
– Khoan, không cần vậy, Sinh, mày dạy nó ấn Thiên Nhãn Hộ Pháp đi. Mày la không biết chắc anh giết mày!
Sinh cười hề hề nói Ấn Thiên Nhãn Hộ Pháp là ấn triệu hồi Thiên Nhãn Kim Cang, một vị thần cai quản phương hướng. Ấn này khai cho người thường thì thị giác minh mẫn, nhìn trong đêm như loài mèo. Tuy nhiên, dụng ý của Hùng thì anh cho rằng đối với tôi, ấn đó tựa như dụ dỗ Thiên Hổ. Tuy không có công dụng như lần Thiên Hổ vật Reahu, nhưng ít ra sẽ giúp khai phát khả năng quan sát của Thiên Hổ.
Sinh dạy tôi một loáng là tôi đã làm được, cảm giác tập trung thì tôi đã nắm khi vào hang ở Ma Thiên Lãnh rồi. Hùng đang đứng ở mũi tàu, bỗng anh quay xuống, vỗ vai Sinh vừa cười vừa nói:
– Nó làm anh rét quá. Anh giao cho mày xử nó đó.
Ai mà không biết anh muốn thử Sinh, Tú Linh còn bĩu môi kêu anh làm màu. Sinh cũng hiểu ý, lần này Sinh cởi hẳn áo ra, để lộ lưng. Ngoài bức xăm Dạ Xoa ghê tởm kia còn có nhiều vết xăm nhỏ, trông như con giun, mặt anh Hùng bỗng thay đổi một thoáng rồi giãn ra lại. Sinh bước chậm rãi lên mũi. Lần đầu tôi thấy hai tay cậu ta bắt ấn cùng lúc, rồi ném một lá bùa xuống. Mặt biển đang im lặng bỗng gợn lên làn sóng nhỏ. Có con gì đó húc vào đáy tàu làm con thuyền chao đảo. Từ mặt biển vung lên rất nhiều thứ như sợi vải, nhìn kỹ thì ra là rong biển, chúng đập tới tấp vào thuyền. Anh Hùng hét lên với tôi:
– Né lẹ đi thằng quỷ!
Tôi chỉ biết thụt đầu xuống, những sợi rong quất ngang kêu vun vút vài cái, phần giàn khô trên tàu đã vỡ ra. Sinh quay lại nói:
– Mẹ nó, ông ở đó làm chó gì, lên coi giúp tui nó ở đâu.
Tôi lồm cồm bò lên mũi. Tập trung tinh thần, tôi giật mình hết sức bởi khi vừa nhắm mắt tập trung lại. Thấy cả vùng biển xung quanh con tàu, mà phía dưới có cặp mắt đỏ lòm to như cái thúng đang nhìn lên. Tôi bảo Sinh:
– Nó ở ngay dưới thuyền!
Sinh vung tay chặt đứt mấy sợi rong, nhìn về phía tôi đầy nghĩ ngợi. Bỗng từ biển vọt lên những hình người, như những con rối, được điều khiển bằng rong biển. Dễ nhận thấy rằng, các con rối này chính là các xác người bị con quỷ ăn mất. Bọn chúng lại lao đến cắn xé, anh Hùng và Tú Linh chỉ đơn giản né tránh, thậm chí họ không cần dùng ấn gì cả.