Thiên Lâm Thành thất thủ, nhưng quân lính vẫn kịp bắt được Điệp Phạt Na đem giết. Tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Tin cấp báo về, hướng này chỉ là nghi binh, liên quân thực sự đang tiến đánh Đặc Mục!
Kha Bát Tất La đã chết, quân lính bên dưới như rắn mất đầu, hỗn loạn vô cùng. Lúc này có một bộ tướng của Kha Bất Tất La, tên là A Kha Chân, biết được không thể để Linh Ngọc rơi vào tay liên quân Chân Lạp – Tam Phật Tề, liền dẫn theo thân tín, vào Thần Điện, lấy da của Phạm Lam Câu để gói Linh Ngọc Lại, tự mổ bụng, cầm Linh Ngọc đã được bọc da người bỏ vào bụng, sau đó khâu lại.
A Kha Chân một mặt cất giữ Linh Ngọc, mặt khác phân công những bộ tướng vừa chống trả vừa rút lui, quay về Đặc Mục tiếp ứng, A Kha Chân sẽ hội quân sau. Kế hoạch bất thành vì liên quân chặn đường ứng cứu của A Kha Chân. Chân Lạp bao vây Đặc Mục. Quân tiếp viện chỉ kịp dẫn Đức Thánh rút lui, về Na Phất Na lập kinh đô mới, tránh sự truy sát của liên quân. Về phần A Kha Chân, thấy tình hình không thể vượt qua vây hãm, có quay về cũng chẳng giúp ích gì, bèn đầu quân cho Lâm Ấp. Vua Luật Đa La Bật Ma của Lâm Ấp thấy A Kha Chân cũng là dũng tướng thì lưu lại. Tại đây, A Kha Chân có vợ và hai người con. Cận thần của vua Luật Đa La Bật Ma cung cấp nhiều thông tin, trong thời gian lưu lại Lâm Ấp, cho rằng A Kha Chân có dã tâm, một là mượn Lâm Ấp đánh Chân Lạp, hai là dùng tà thuật quấy nhiễu nội bộ, cả hai đều không ích lợi gì cho vương triều Lâm Ấp. Vua cho là phải, bèn đuổi A Kha Chân đi, nhưng các quan dưới cho rằng nên giết đi để trừ hậu họa.
A Kha Chân ngầm hay biết được, hối hận, muốn quay về Na Phất Na hội với Đức Thánh, nhưng lúc này Na Phất Na cũng đã bị diệt, Chân Lạp đã chiếm toàn bộ bản quốc. A Kha Chân không thể lưu lại Lâm Ấp, đang đêm cùng vợ con và thân tín trốn khỏi Lâm Ấp, gặp sông thì lội, gặp núi thì trèo, ròng rã hơn ba tháng cũng quay về cố quốc, sống khép kín tại khu vực cửa sông Khốc Chính, chờ ngày mưu sự việc lớn, phục hưng bản quốc.
Chân Lạp tuy gặp khó khăn trong việc cai trị bản quốc, nhưng thế lực A Kha Chân vẫn chưa đủ cầu đại sự. Thời gian cứ thế trôi, đến khi A Kha Chân chết vẫn không nhắm mắt!
Con trai lớn của y, A Kha Thiết, kế thừa ý chí, tuy nhiên lại chọn con đường khác. A Kha Thiết lưu xác cha, dùng để tiến cống cho triều đình Chân Lạp, dùng Hoa Của Trời mong sẽ được trọng dụng, có binh quyền mới cầu đại sự cho đặng. Tuy nhiên, vua Chân Lạp là Ba Già Bạt Ma không tin, cho đó là huyễn hoặc, suýt nữa thì đã giết A Kha Thiết.
A Kha Thiết bất mãn, lui về tàn tích Thiên Lâm Thành ẩn cư. Thần mộc khi ấy dần dần chết đi, Thiên Lâm không còn sinh khí, từ đó rệu rã. Cuối đời, A Kha Thiết thử giấu ngải vào người thì bị đồng hóa, biến thành nhục thể Linh Ngọc, cả người trở thành cành lá Hoa Của Trời. Con cháu cho là vẫn còn cơ hội phục hưng, bèn đem thi thể A Kha Thiết chôn giấu tại Khuất Đài Sơn, nằm trong cụm núi hùng vĩ, cách biển ba trăm lí, cách Thiên Lâm Thành ba ngàn lí.
Vy kể đến đây thì ngưng, cuộn da chẳng còn thêm thông tin nào khác. Tú Linh hỏi:
– Nghe khúc cuối sao giống đang nói là chôn ở Thất Sơn vậy? Đáng lý ra phải lên đó tìm chứ?
Vy lắc đầu:
– Thiên Lâm Linh Ngọc này, thực chất là dùng bản thể Hoa Của Trời luyện thành ngải. Do bản thể là thực vật, nên cách sử dụng phải khéo léo vô cùng. Tay thường không thể chạm vào, bằng không sẽ bị hút cạn sinh khí. Tại Thần điện của Thiên Lâm, ắt hẳn vẫn còn Ngọc Liêm. Đó là lý do A Kha Thiết thử nhét ngải vào người, liền bị đồng hóa thành Hoa Của Trời, là vì ông ta không dùng Ngọc Liêm mà tách. Muốn lấy ngải này, trước hết phải đến Lưu Cừ tìm Ngọc Liêm, sau đó sẽ đi Thất Sơn.
Sinh nói:
– Thất Sơn rộng như vậy, biết cha nội đó được chôn ở đâu mà tìm!
Anh Thông nói:
– Thằng em này có lớn mà không có khôn. Lục lâm lăn lộn giang hồ, kiếm ăn nhờ cái gan, nhưng ăn được ngon thì phải nhờ cái miệng. Tổ nghiệp lục lâm được thờ trong miệng. Cứ hỏi chú Chín, xem ổng biết thêm gì không?
Vy lắc đầu:
– Khỏi cần hỏi, em biết, ổng được chôn ở núi Cô Tô, nhìn thiên tượng cũng đoán ra. Quan trọng là chúng ta tìm được Ngọc Liêm trước! Với lại, căn cứ theo thư tịch này, em đoán hậu duệ của A Kha Thiết vẫn còn, không biết chuyến này đi có chạm trán với họ hay không!
Sinh cười, nhấp ngụm rượu rồi đánh khà một tiếng:
– Thì kệ họ chứ, ai kêu cả ngàn năm nay họ không tìm được!
Tú Linh thắc mắc:
– Em gái, sao em đoán hậu duệ của ông ta còn?
– Vì thiên tượng của A Kha Thiết vẫn cảm nhận được ở Cô Tô. Em cho rằng mộ ông ta vẫn có người chăm nom, bằng không một khi phần mộ ông ta bị hư hoại do sụp, lún, thì phần xác của ông ta có chứa Hoa Của Trời sẽ ăn và “đồng hóa” cả núi rồi!
– Nếu vậy thì tại sao hậu duệ của ông ta không dùng Hoa Của Trời ắt hẳn có lý do…
Tú Linh đáp. Anh Thông nói:
– Có thể do họ là loại người ngây ngô không có được hiểu biết nên cứ thờ như ma xó vậy thôi. Mà có ai để ý cái khúc cuối, trong cuộn da ghi là “Thần mộc không còn sinh khí…”. Thần mộc đó là thứ gì vậy?
Vy giải thích:
– Lý do Thiên Lâm được chọn ban đầu để xây Thánh Miếu vì tương truyền nơi đây có một thần mộc khổng lồ, cao đến trời xanh, tỏa ra một loại khí lực lạ thường. Vua biết nơi đó là thánh địa, nên tu sửa, đất ở đó có như vậy mới chịu được áp lực từ Hoa Của Trời tạo ra!
Tôi nói:
– Lại là thần mộc. Dường như lục lâm đi vào những chỗ hiểm hóc, lúc nào cũng có một cái cây chà bá hết ấy!
Tú Linh và Vy đồng ý rằng đó còn phụ thuộc rất nhiều vào thứ đặc biệt mà vùng đất này có từ ngàn xưa, nhất thời không giải thích và cũng chẳng thể hiểu được cho rõ.
Vy gật đầu. Em ấy nói thêm, sau đợt đảo chiều vừa rồi, em không đấu với đào giếng nào cả, mà chỉ đi phá giải những xoáy nước mà kẻ bí ẩn kia đã cài cắm khắp miền Tây, làm Cửu Long Đỉnh chảy lại mạch thường. Việc này làm Vy tổn hại nguyên khí nghiêm trọng, em ấy cần hấp thụ một nguồn năng lượng để cân bằng lại, và ngoài ngải Hoa Của Trời này ra thì chưa tìm thấy thứ gì khác. Sinh hỏi, hà cớ gì phải đâm đầu vào cái Cửu Long Đỉnh làm chi cho mệt. Vy lại lắc đầu, nói rằng nếu để Cửu Long Đỉnh tiếp tục như vậy, miền Tây sẽ thoái khí trầm trọng, đại nạn ấy không thể nói chỉ đơn giản là gánh chịu mà nghe được. Vy muốn tìm ra chân tướng kẻ nào lại đi tự treo thòng lọng vào cổ mình, hắn được lợi gì khi để cho miền Tây lâm vào kiếp nạn như vậy.
Tôi hỏi chẳng phải ngải Linh Ngọc cũng là thứ tà ma hay sao. Vy nói, ma hay Phật là do tâm, A Kha Chân do bị tâm ma làm lu mờ, cứ ôm mãi giấc mộng phục quốc, nên đã trở thành nô lệ cho ngải Hoa Của Trời, cứ đi nuôi nó mãi. Linh lực của nó sau gần hai ngàn năm, có lẽ đã rất lớn mạnh, nếu để thế lực khác chiếm hữu, mười phần chắc chín là lành ít dữ nhiều. Tú Linh thì thắc mắc, liệu Vy có chịu đựng được linh lực mạnh như vậy hay không. Em ấy chỉ cười, bảo rằng đối với em ấy, nó dễ như ăn kẹo.
Sinh nói thực ra chuyện này nó không định tham gia, nhưng nếu có anh Hùng thì nó theo. Anh Thông cũng vậy, dù từ đầu tới cuối anh chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn tin thứ siêu năng lực của anh sẽ giúp ích cho cả đội, thứ công năng đặc dị mà anh Thông tự gọi mình là Người Sói.
Vy nói:
– Lần này thật sự cấp bách nên em mới nhờ anh Hùng, hình như anh ấy cũng đang có ý định sẽ tìm đến Lưu Cừ, nên khi em đề nghị là anh ấy đồng ý ngay.
Tú Linh nói, lần này kẻ địch có những ai mà Vy phải nhờ đến anh Hùng.
Vy hạ giọng đột ngột, như điều này làm em thực sự lo lắng:
– Một trong bốn nhóm của Long Đế, Hội chủ Thần Tài đời thứ mười một, Tăng Phật Long!