Nghĩ đến đó, chúa Nguyễn chợt ứa nước mắt:
– Lưu lạc ở phương Nam này đã bao mùa trôi qua. Không biết bao giờ ta mới quay lại được Phú Xuân để thăm mồ mả cha ông.
Võ Tánh mời chúa Nguyễn một chén rượu:
– Sắp rồi, thưa chúa công, chiến sự đang có lợi cho chúng ta.
– Chưa nói trước được điều gì cả.
– Thần hứa, có chết cũng sẽ đưa được mọi người về lại Phú Xuân.
Ngọc Du thêm vào:
– Thôi chàng đừng nói gở. Năm mới năm me toàn nói chuyện chết chóc. Rồi chúng ta sẽ cùng đón một cái Tết thật lớn ở kinh sư.
Nàng nói tiếp:
– Năm nay chị đã dặn Huỳnh Đức đến xông đất.
Chúa Nguyễn gật đầu hài lòng. Đối với người nước Nam, xông đất đầu năm đã thành một tục lệ ra đời. Họ quan niệm rằng nếu người viếng nhà sớm nhất hạp tuổi với gia chủ, hoặc những người thành công, hạnh phúc thì cả năm sẽ phát tài phát lộc, an khang thịnh vượng. Sau đêm giao thừa, mọi thứ đều mới mẻ, vì vậy người đến nhà đầu tiên luôn là người cực kỳ quan trọng. Giả sử năm đó làm ăn không tốt, gia chủ sẽ đổ thừa sự xúi quẩy cho người xông đất. Chính vì thế để chắc ăn hơn, họ sẽ tự lựa chọn người phù hợp để khai trương năm mới.
Người xông đất sẽ đến vào sáng mùng 1 Tết, mang theo bánh trái và tiền lì xì. Cả nhà sẽ đon đả mời vào và đón nhận những lời chúc đẹp đẽ. Người khách chỉ cần ghé qua một lát là đủ để mang năng lượng tốt đẹp tới gia đình. Tuy nhiên họ cảm thấy rất vui vẻ vì bản thân đã đem đến phước lành cho người khác.
Ngọc Du nói:
– Chị cũng sai thị nữ dựng mấy cây nêu bên ngoài cửa cung rồi.
Theo truyện cổ nước Nam, xứ sở đã từng trải qua một thời kỳ vô cùng tăm tối khi loài quỷ bước đi trên mặt đất, còn loài người trở thành nô lệ. Sự tham tàn của giống quỷ dữ dường như vô hạn và mỗi ngày lại càng bạc ác hơn. Chúng ép buộc loài người phải ăn gốc, còn mình hưởng ngọn, đẩy họ vào tuyệt lộ.
Người khốn khổ đành cầu xin chư Phật giúp mình tìm đường sống. Phật khuyên người trồng khoai lang và thế là mùa thu hoạch ấy, bao nhiêu củ ngon ngọt về tay người, quỷ cầm mớ dây khoai mà căm tức vô cùng. Thế là quỷ đổi lại mình sẽ lấy gốc, còn ngọn dành cho người. Và mùa sau, đồng ruộng lúa mọc xanh ngan ngát, gạo chất đầy kho loài người. Quỷ bị chơi khăm, lồng lộn lên đòi hưởng cả gốc lẫn ngọn, để rồi nhìn người mang bắp về nhà.
Bất lực, quỷ tịch thu toàn bộ ruộng đất. Loài người theo lời Phật dạy, đến xin mảnh đất vẻn vẹn bằng bóng chiếc áo cà sa treo trên ngọn cây. Quỷ cả tin bèn gật đầu. Đến khi chiếc áo cà sa được Phật ban phép trải rộng phủ lên toàn bộ xứ sở, chúng phải bỏ chạy trong cơn cuồng nộ. Không chấp nhận thua cuộc, quỷ tổ chức phản công. Loài người cũng đã nhịn quá đủ, họ huy động máu chó, lá dứa, vôi bột, tỏi để ném tới tấp vào chúng.
Thất bại cuối cùng này chấm dứt tham vọng của quỷ, chúng chỉ dám xin hàng năm được trở về thăm mộ phần tổ tiên. Tuy vậy loài người vẫn đề phòng, hàng năm họ lại dựng cây nêu, buộc lá dứa hoặc đa mỏ hái, treo thêm chiếc khánh đất. Mỗi khi gió thổi, chiếc khánh sẽ rung lên để quỷ chớ quên. Họ còn cần thận vẽ hình cung tên chĩa mũi nhọn về hướng Đông, rắc vôi bột trước cửa ra vào để quỷ biết mà đừng bén mảng đến phá quấy ngày Tết bình yên.