Hình ảnh của những tấm áo Trực Lĩnh trên thân nữ nhân Lê Trung hưng cũng đã manh nha lướt qua ghi chép của người phương Tây (dù họ chỉ có thể tả mà chưa biết gọi tên).
Jean Baptiste Tavernier mô tả cách ăn mặc của người Việt năm 1681 “trang trọng và đơn giản. Đó là một tấm áo dài đến gót chân, gần giống với áo dài Nhật Bản, đàn ông và đàn bà ăn mặc giống nhau không phân biệt. Áo dài họ mặc được thắt ở khoảng giữa thân bằng một cái thắt lưng lụa, đeo đồ vàng, bạc đánh rất đẹp.”
Jerome Richard cho rằng phục trang nữ nhân Đàng Ngoài năm 1778 khá là nhã nhặn:
“Họ mặc một chiếc váy dài và một hoặc nhiều áo cùng kiểu như của nam giới nhưng chúng ngắn hơn. Họ buộc quanh ngực một chiếc yếm là một mảnh vải hoặc một mảnh lụa có hình trái tim, dùng để làm đẹp cho họ… Những người giàu hoặc có phẩm tước mặc đồ lót cực rộng và dài, áo ngủ có tay hẹp và ngắn cùng kiểu với áo dài bên trong và bên ngoài của họ… Quần áo của dân Đàng Ngoài đa dạng về màu sắc. Thông thường nhất là màu trắng. Có nghĩa là màu sắc tự nhiên của lụa hoặc của vải. Màu đen phù hợp với những người được trọng vọng nhất.”
Tuy khác biệt phong tục tập quán, nhưng có thể thấy người Tây phương đánh giá khá cao cách phục sức, đặc biệt là của nữ lưu quý tộc Lê Trung hưng. Những miêu tả của họ cũng gợi ra phần nào đủ loại cách phối đồ trong thời kỳ này. Chỉ với những mẫu “item” cố hữu, tùy vào mục đích và thân phận, giai nhân Lê Trung Hưng có thể phối ra đủ kiểu phục trang dựa theo cách để vạt, thứ tự trước sau của áo, của quây/thường, hoặc kiểu trang phục được mặc phía trong trực lĩnh,…
Có thể mường tượng ra những bóng hồng với đủ kiểu phục trang nhung gấm lụa là, yến oanh dạo bước trong hoa viên phủ chúa. Đằng sau những bộ trực lĩnh, yếm thắm, quây thường được dệt may tỉ mỉ, là hằng hà những toan tính tranh sủng và âm mưu chính trị.
Nhưng từng bước gợi mở, tìm về những năm tháng phong hoa xưa cũ, ở Kỳ 2 mời bạn đọc cùng tìm hiểu Những cách phối đồ của nữ nhân Lê Trung Hưng.