Còn đạo Khổng tuy đã giúp nước ta xây dựng nên một nhà nước tiến bộ, đặt ra một xã hội có tôn ti, trật tự, tuy nhiên sau hàng ngàn năm tồn tại, dường như giờ đây chính Khổng giáo lại là bức tường biên giới ngăn cách trí tuệ ta với tri thức nhân loại. Có những câu hỏi ta không được phép đặt ra, những cuốn sách ta không được phép đọc, vậy là có lẽ nền Hán học nên dừng ở đây được rồi. Nhưng dừng làm sao cho được, khi mà chính nó là nền móng tạo nên nhà nước ta, muốn xóa bỏ Nho học chắc chỉ có con đường đạp đổ chế độ cũ mà xây dựng một nhà nước mới tiến bộ hơn, mà như thế thì phải có đấu tranh, phải có đổ máu!
Ta đang nghĩ về những điều cấm kỵ, hay có thể gọi là phản nghịch nếu những điều ấy lộ ra ngoài, tuy nhiên ta biết trong triều vẫn có một số ít những kẻ sĩ có tư tưởng cởi mở như mình, họ biết rằng nếu tiếp thu triệt để những tinh hoa đến từ phương Tây sẽ giúp cho dân ta thịnh vượng muôn đời, điều này đặc biệt khẩn thiết trong bối cảnh chiến tranh hai Đàng đã kéo dài dai dẳng suốt hơn ba chục năm nay mà không phân thắng bại, xóm làng tiêu điều, sức dân kiệt quệ, chưa kể đến nguy cơ từ các thế lực bên ngoài, lợi dụng cảnh nước ta loạn lạc mà tiến hành xâm lấn, vậy thì khốn lắm!
Phương Tây rồi sẽ có ngày vượt xa chúng ta, khi đó nếu họ trở mặt quay sang xâm lược, bấy giờ lấy gì ra mà đỡ? Nghĩ đến đó, trong một thoáng Kim Long bỗng chốc rùng mình kinh sợ.
Phủ doãn thở dài, ngửa mặt lên giời than rằng: bao giờ mới thoát khỏi cái cảnh này đây?
Nãy giờ phu nhân Lệ Thiên Anh vẫn yên vị đọc sách cạnh chồng, hai người ngồi cách nhau chiếc bàn trà. Thấy chồng thở dài, biết là lại nghĩ xa vời, nàng nhả bã trầu vào chiếc ống nhổ bằng đồng, lau miệng rồi nói:
– Ôi dào! Việc mình thì đầy thứ chưa lo, đi kiếm chuyện bao đồng làm gì cho mệt.
Kim Long cau mày nói:
– Đang luận sự đời mà làm mất cả hứng! Mà bà bảo việc chưa lo là việc gì?
– Thì việc học chứ gì nữa! Còn đang sức trẻ thế này sao không quyết chí đỗ đạt để được yết bảng đề danh, lại rảnh rỗi nằm lì cả ngày vậy?
Phu nhân nói, đoạn nhấp một hớp trà. Kim Long gối đầu lên tay, mắt nhắm, miệng nói:
– Thôi xin! Đã đỗ tới Sĩ vọng rồi còn chưa đủ hay sao? Với tôi thế là tuyệt được đường khoa bảng rồi, còn ham hố gì nữa.”
– Khoa thi đó do Phủ chúa mới mở, tổ chức còn chưa chặt chẽ, học vị lại không rõ ràng nên được ít người coi trọng. Vì thế cho nên xung quanh vẫn đầy kẻ dị nghị về cái chức Phủ doãn của ông đấy!”
– Dị nghị ra sao? – Kim Long nhướng mày.
– Người ta bảo là ông học hành chưa tới nơi, chỉ nhờ có cụ nhà thân với quan trên nên mới được cất nhắc thế vào chức của vị ấy. Đã vậy thì sao mình không quyết chí thi đỗ ông Nghè, ông Trạng cho thiên hạ tâm phục khẩu phục?
Phủ doãn nhếch mép cười khẩy, để lộ hàm răng nhuộm đen bóng.
– Việc bổ quan đã được Bộ Lại giám sát phê chuẩn, mình cứ làm đúng quy trình thì chả phải sợ thằng mẹ nào rì rầm cả. Tiểu nhân thời nào cũng nhung nhúc, chấp không xuể! Cơ mà cứ để lời gièm pha đến được tai ông đây thì chúng nó xác định là đi cả lũ! Nói tóm lại là không có thi cử gì hết!
Hai người không nói gì thêm. Yên lặng một hồi, bỗng dưng thấy ngoài cổng có tiếng đập cửa thình thình, kèm theo tiếng gọi như quát thét:
– Ông Long có nhà không?
Phủ doãn ngồi bật dậy, gõ cái quạt đánh chát xuống sập, sẵng giọng:
– Mẹ kiếp! Cái lão Chiến này lần nào qua đây cũng ầm hết cả lên, làm quan rồi mà vẫn không ra cái thể thống gì cả!
Rồi một tên gia nhân khác lật đật chạy vào, khoanh tay lễ phép thưa:
– Bẩm ông bà, có ngài Đông các Đại học sĩ hạ cố ghé chơi.
– Mày gọi lão vào đây!
Nói đùa là vậy, chứ thực ra ngày đẹp thế này mà lại được gặp cố hữu để hai bên hàn huyên chuyện đời thì còn mong gì hơn nữa. Nghĩ thế, Kim Long liền chỉnh trang y phục, vuốt lại mái tóc xõa dài, lấy mũ bình đính đội vào xong xỏ guốc bước xuống sập, rời phòng nghỉ đi tới gian nhà khách, phu nhân thì vào nhà bếp sai bảo chuyện cơm nước thết đãi hai vị.